Chương 7: Quyên tặng một con đường

"Anh Tiểu Tề! Mau lên đây." Lâm Viêm mở cửa xe, háo hức chào hỏi Tề Chử Châu.

Diêm Thầm nhìn qua cửa kính xe đánh giá đối phương, thấy hơi quen mắt.

Lâm Viêm nhiệt tình mở cửa xe, giúp Tề Chử Châu cất hành lý vào cốp sau, cả hành trình Lâm Chương không hề nói gì, ngược lại sau khi Tề Tử Châu lên xe, trong đầu Diêm Thầm chợt lóe lên một tia sáng, kinh ngạc nói: "Cậu là Tề Chử Châu đúng không? Bạn cùng lớp của Lâm Chương."

Tề Chử Châu không có cảm tình với Diêm Thầm, nhưng làm thương nhân, đương nhiên y sẽ không biểu lộ cảm xúc trên mặt mà lịch sự bắt tay với Diêm Thầm, "Trí nhớ của Diêm đạo thật tốt, tôi đúng là bạn học của Lâm Chương."

Y nghiêng đầu nhìn Lâm Chương đang ngồi trên ghế lái, tươi cười tràn xuống đáy mắt, "Lâm Chương, đã lâu không gặp."

"Ừm, anh cũng đi tỉnh Y à?" Lâm Chương mím môi, rũ mi liếc nhìn Diêm Thầm một cái.

Tề Chử Châu trợn tròn hai mắt, nghi hoặc nhìn Lâm Viêm, Lâm Viêm vội vàng nói: "Trước đây lúc anh Tiểu Tề đến nhà chúng ta, không phải thường nói muốn về quê mình chơi sao, gần đây anh ấy vừa vặn rảnh rỗi, nên em mời anh ấy đến chơi."

"Đúng vậy, trước đây cậu nói muốn dẫn tôi về quê chơi, nhưng tiếc là không có thời gian, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ trước cửa nhà cậu có một cây táo rất ngọt." Trong mắt Tề Chử Châu lộ ra cảm xúc hoài niệm.

Nhắc tới quá khứ, Lâm Chương cũng bất giác thả lỏng, hình như anh nhớ tới chuyện gì đó, khóe môi khẽ nhếch, "Có lẽ anh không thể thấy được cây táo kia nữa rồi."

"Cây táo kia chết rồi ư?" Diêm Thầm giật mình sợ hãi, hắn nhớ cây táo kia là do ba mẹ em ấy trồng vào năm Lâm Chương sinh ra, chờ Lâm Chương lớn lên một chút, em ấy thích nhất là trèo lên cây táo đó, ngồi trên cành cây hái quả ăn ngon lành, hàng ngày bà nội Lâm Chương cũng sẽ dùng táo để làm bánh táo cho em ấy ăn.

"Không phải." Lâm Chương lắc đầu một cái, nói với Diêm Thầm: "Anh dời nó vào trong sân, đập be bét một vườn hoa của mẹ nên ba tức giận đuổi đánh anh."

Đến tận bây giờ cây cáo kia vẫn còn trong sân Diêm gia, đáng lẽ sau khi bọn họ mua nhà, Diêm Thầm muốn dời cây táo đến trồng ở ngôi nhà hiện tại, nhưng Lâm Chương thấy cây táo trồng ở Diêm gia phát triển rất tốt, thỉnh thoảng ba mẹ sẽ tiện hái quả ép nước uống nên giữ nó lại nơi đó.

Chuyện này Lâm Viêm cũng không biết, gã khác với Lâm Chương, không có quá nhiều lưu luyến với quê nhà vì vậy không thèm để ý hướng đi của cái cây kia, không nghĩ tới một cây táo thôi mà cũng có chuyện xưa như vậy.

Thần sắc trên mặt Tề Chử Châu quả nhiên trở nên lúng túng, y ngồi phía sau nhìn chằm chằm gò má Lâm Chương, hình như Lâm Chương không phải không vui giống như trong tưởng tượng của y, nếu Diêm Thầm đã nguyện ý vì Lâm Chương mà dời cây táo đi xa vạn dặm, thì tại sao phải ra ngoài ngoại tình?

Diêm Thầm thầm nói làm việc này nhất định là do tui 20 tuổi làm, lão Diêm cặn bã mới không làm được chuyện như vậy.

Lái xe đến trạm nghỉ ngơi, mọi người thi nhau đi vệ sinh, Lâm Viêm mua ít đồ ăn vặt trở lại trên xe.

"Sao em lại gọi Tề Chử Châu đến?" Trong xe chỉ có hai anh em Lâm Chương, nhớ lại trước đó Lâm Viêm không muốn anh dẫn Diêm Thầm theo, Lâm Chương càng cho rằng Lâm Viêm có ý đồ riêng.

Lâm Viêm bị anh trai phát hiện thì hơi chột dạ, "Chẳng phải anh và anh Tiểu Tề là bạn tốt sao, rủ anh ấy đi cùng cũng bình thường mà."

"Lâm Viêm, em biết anh đang nói cái gì mà. " Lâm Chương lạnh mặt trầm giọng nói.

"Anh hung dữ thế làm gì?" Lâm Viêm biết rõ Lâm Chương thích mềm không thích cứng, tủi thân mà nói: "Anh Tiểu Tề không tốt sao? Hai anh trước đây…"

Gã còn chưa nói xong đã bị Lâm Chương cắt ngang, "Lâm Viêm, trước đây đã là quá khứ, bây giờ anh đang ở bên Diêm Thầm."

Nhắc tới Diêm Thầm, Lâm Viêm liền bùng nổ, "Cứ cho là trước đây chú Diêm giúp anh đi học, cũng không cần anh phải làm trâu làm ngựa cho con trai ông ấy, hơn nữa những năm này việc mà anh làm vì Diêm gia còn chưa đủ nhiều sao, ân tình gì đó đã sớm trả hết rồi, bọn họ chính là thấy anh dễ ức h**p, muốn vắt kiệt anh!"

"Nếu không phải Diêm Thầm…" Đôi mắt Lâm Viêm ửng hồng, âm thanh nghẹn ngào, câu nói kế tiếp đảo trong miệng một vòng đành nuốt trở lại.

Lâm Chương vẫn luôn biết Lâm Viêm ấm ức thay anh, nhưng anh thật sự không cần, năm đó nếu không phải Diêm Sĩ Huyên tốt bụng, đưa anh lên thành phố học cấp ba, giúp đỡ anh đến khi tốt nghiệp đại học còn để anh ở trong nhà ông ấy, đối xử với anh như con ruột, vậy thì tương lai anh sẽ chỉ là một người làm công không có văn hóa, chứ nói gì đến việc có thể cho em trai một môi trường giáo dục tốt hơn.

Anh biết ơn một nhà Diêm Sĩ Huyên, cũng yêu Diêm Thầm – người dạy anh tự tin, dẫn anh hòa nhập với lớp. Diêm Thầm là tri kỷ tốt nhất, cũng là ân nhân, người thân và trên hết còn là người yêu của anh.

"Hắn sớm muộn cũng sẽ ly hôn với anh." Lâm Viêm nhỏ giọng lầu bầu nói.

"Lâm Viêm!" Trái tim Lâm Chương như bị đâm xuyên trong nháy mắt, đau đớn khó chịu.

"Em nói không đúng chắc, chẳng lẽ anh cảm thấy đỉnh đầu anh chưa đủ xanh hay sao? Hắn phong lưu toàn thế giới đều biết, chỉ có mình anh tự lừa mình dối người." Có đôi lúc Lâm Viêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gã không hiểu Diêm Thầm có gì tốt khiến anh gã như bị hạ độc, một lòng với Diêm Thầm.

"Những tin đó đều là giả, Diêm Thầm không làm gì có lỗi với anh hết." Mặt Lâm Chương không thay đổi nhìn chăm chú Lâm Viêm.

Bị Lâm Chương nhìn như vậy, Lâm Viêm tâm loạn như ma, gã cảm thấy anh gã thật đáng thương, thậm chí còn hơi hèn mọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!