"Sổ gì? Ba không nhìn thấy." Diêm Sĩ Huyên hỏi ngược lại.
Giọng nói của ông rất bình thường, không nghe ra có gì lạ, Lâm Chương ngờ vực, chẳng lẽ mình nghĩ quá nhiều?
"Không có gì đâu ba, chỉ là một quyển sổ nhỏ, chắc là rơi trên đường rồi." Lâm Chương giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi đến công ty, Lâm Chương lập tức bắt tay vào làm việc, tất bật đến hơn 11h đêm, anh nặng nề ngả người ra sau, ngoài cửa sổ là tiếng xe cộ qua lại, đèn đuốc lộng lẫy, anh ấn ấn mi tâm, dự định đêm nay ngủ ở công ty.
Sáng sớm mai còn có một hội nghị, đang định hỏi thư ký, vừa ngẩng đầu liền thấy bốn phía lặng ngắt như tờ, anh chợt nhớ ra mình đã để thư ký về rồi.
Đứng dậy rót cốc nước, Lâm Chương lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Diêm Thầm, bàn tay đang nhập tin nhắn đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng vuốt lên trên.
Hai mắt Lâm Chương rung lên theo tốc độ trượt của ngón tay.
Hóa ra Diêm Thầm đã hỏi qua ý anh, hỏi anh có thể đổi đồ rửa mặt không, Lâm Chương trả lời có thể, Diêm Thầm còn nói hắn thích mấy bộ áo ngủ tình nhân, còn chụp ảnh cho anh xem, hỏi anh có thích hay không, có thể đổi mấy bộ đã treo trong tủ trước đấy không, anh trả lời có thể, Diêm Thầm hỏi rất nhiều thứ nữa, lúc đó Lâm Chương đang bận, trả lời rất qua loa.
Tin nhắn cuối cùng Lâm Chương gửi đó là: Anh muốn làm gì cũng được, bên tôi đang rất bận, đợi rảnh lại nói tiếp.
Có lẽ ngại đánh chữ chậm, mấy tin nhắn cuối cùng của Lâm Chương đều gửi bằng âm thanh, ký ức dần dần trở lại, anh mơ hồ nhớ tới hình như đúng là có chuyện như vậy, chỉ là anh bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không chú ý tới Diêm Thầm đang nói gì.
Lâm Chương giống như một tác phẩm điêu khắc bị đóng băng tại chỗ, rất lâu sau đó không thể tỉnh táo trở lại, trong lòng cuồn cuộn các loại tâm tình, khổ sở, hoang đường, không thể tin, sau đó là cảm giác hổ thẹn ùn ùn kéo tới.
Anh che mặt của mình, màn đêm đen kịt, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ hơi rối, ngón tay mảnh khảnh luồn vào càng làm nó thêm lộn xộn, sau đó siết chặt lại, da đầu bị kéo căng đau đớn ép cho lý trí quay trở về.
Không thể tiếp tục hoàn thành công việc trong tay nữa, Lâm Chương ngồi trên ghế làm việc ngẩn người, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong ngăn kéo, sau khi châm lửa, đối mặt với màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, khói thuốc bay lên chậm rãi che phủ khuôn mặt trắng bệch của anh.
Hút xong một điếu thuốc, kim giờ đã chỉ 12h đêm, Lâm Chương cầm áo khoác và chìa khóa rồi đi xuống lầu.
Mở rộng cửa nhà, chờ đón Lâm Chương không phải màn đêm đen kịt mà là ánh đèn phòng khách nhàn nhạt chiếu đến hành lang, Lâm Chương đổi dép lê, tưởng rằng Diêm Trần quên tắt đèn, thẳng đến khi anh thấy rõ bóng người cao lớn nằm trên ghế sofa.
Diêm Thầm mở một chiếc đèn sàn, nằm trên ghế, trên mặt che kín một quyển sách chuyên ngành, đêm mùa xuân man mát, có lẽ sau khi ngủ hắn mới cảm thấy lạnh, trên người quấn lộn xộn một tấm thảm cùng chiếc khăn trải ghế sofa.
Cảnh tượng này đúng lúc đập thẳng vào mắt Lâm Chương, khiến hai chân của anh như đóng định tại chỗ, trước đây Diêm Thầm cũng rất thích chờ anh về nhà, thường ngủ quên trên ghế, nhưng về sau thời gian về nhà của Lâm Chương càng ngày càng không thể xác định.
Bởi vì mong nhớ Diêm Thầm ở nhà chờ anh, mặc dù làm việc đến hơn 2 3h sáng anh cũng vẫn lái xe về, có một lần điều khiển xe trong tình trạng mệt nhọc quá độ suýt chút nữa mất mạng, từ đó về sau Diêm Thầm rốt cuộc cũng không đợi anh đến khuya nữa, để cho anh bận rộn xong thì ngủ luôn ở công ty.
Một lúc sau Lâm Chương mới hoàn hồn, đột nhiên nhìn thấy đồ đạc trong phòng đã khôi phục lại như cũ, tất cả đồ đạc mà Diêm Thầm mua mới đều biến mất.
Thần kinh Diêm Thầm không nhạy bén nhưng tâm tư lại cẩn thận, một ngày làm việc của Lâm Chương kết thúc, tâm trạng cứ như đang ngồi tàu cao tốc, lúc lên lúc xuống, anh đi tới một bên ghế sô pha ngồi xuống, nhìn chằm chằm Diêm Thầm ngẩn người.
Những ngày qua, anh dùng công việc để lấp kín tất cả thời gian rảnh rỗi, ép buộc bản thân không suy nghĩ nhiều đến việc của anh và Diêm Thầm nữa, bây giờ khi bình tĩnh lại, một nỗi đau đớn và mê man mãnh liệt ập tới, khi Diêm Thầm khôi phục trí nhớ, anh và Diêm Thầm nên đi tiếp thế nào?
Diêm Thầm trở mình, sách trên mặt rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang thật lớn dọa hắn tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, còn chưa kịp định hình thì mặt Lâm Chương đã đập vào mí mắt, đôi mắt u buồn phóng đại, cứ như bị một chậu nước đá tạt vô mặt, đột nhiên tinh thần hắn trở lên tỉnh táo.
"Lâm Chương?" Diêm Thầm ngồi dậy, cũng không hỏi xem Lâm Chương trở về lúc nào, chỉ biết vội vàng ôm người vào lòng.
Hắn không chịu nổi khi thấy Lâm Chương lộ ra ánh mắt lẻ loi này, như thể khắp trời đất chỉ còn lại mình em ấy, không người quen biết, cô độc đứng đó.
Vỗ nhẹ sau gáy Lâm Chương, Diêm Thầm dụi dụi khuôn mặt ấm áp vào gò má bị gió đêm ủ lạnh của anh, "Quai Quai, làm sao vậy? Ai bắt nạt em? Tôi đi đánh nó."
Hắn vừa mới tỉnh ngủ, trên người rất ấm áp, da thịt có chút nóng, ôm một lúc đã giúp Lâm Chương ủ ấm, giọng điệu như dỗ trẻ con, lời nói thì ấu trĩ, gọi nhũ danh của Lâm Chương, làm cho Lâm tổng mạnh mẽ bên ngoài đột nhiên mềm nhũn đến rối tinh rối mù, anh vùi mặt vào cổ Diêm Thầm, không nói gì.
Sau một lúc lâu, anh mới rầu rĩ mở miệng: "Sao anh đổi lại đồ đạc rồi?"
Diêm Thầm cúi đầu hôn một cái lên trán anh, "Vì em không thích."
Lâm Chương đột nhiên cảm thấy mình tội ác tày trời, "Xin lỗi vì trách nhầm anh, tôi đã xem nhật ký trò chuyện rồi."
"Có gì mà phải xin lỗi chứ, không muốn, không vui thì phải nói cho tôi biết, đều do tôi không bàn bạc rõ ràng với em." Sau khi Lâm Chương rời đi, Diêm Thầm đã tỉ mỉ suy nghĩ rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!