Chương 50: Lâm tổng bị tai nạn

Uống xong một cốc nước ấm, Diêm Thầm cố ngủ lại. Giấc ngủ này cứ mơ mơ màng màng, sau khi tỉnh lại, hắn cảm giác như vừa chạy marathon, cả người mệt mỏi.

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, mây đen rợp trời, chắc sắp mưa rồi.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại dồn dập quấy nhiễu buổi sáng yên tĩnh, Diêm Thầm đặt cốc sữa bò xuống, cầm máy lên nhìn: "Thư ký Triệu?"

"Alo?"

"Diêm thiếu, Lâm tổng bị tai nạn, giờ đang ở trong bệnh viện…"

Tin tức truyền đến như chiếc kim đâm thủng màng nhĩ Diêm Thầm, khiến hắn lảo đảo suýt nữa đánh rơi cả điện thoại, miễn cưỡng chống tay cạnh bàn để đứng thẳng lại, máu toàn thân hắn như bị rút cạn, đầu óc choáng váng, chỉ một câu nói ngắn gọn thôi mà hắn cũng phải mất rất lâu mới hiểu được: "Em… em ấy ở đâu?"

Thư ký Triệu đọc địa chỉ bệnh viện cho Diêm Thầm, hắn ép mình tỉnh táo lại, quần áo chưa kịp thay đã nắm chặt điện thoại xông ra ngoài.

Ô tô mới ghé được cái đầu xe vào chỗ đậu, Diêm Thầm đã vội vã xuống xe, không thèm để ý lời chửi bới của một chủ xe khác phía sau: "Đm! Mua bằng lái hả thằng kia!"

"Thôi chồng ơi, thằng nhóc kia sốt ruột đến nỗi còn chưa kịp thay áo ngủ, hẳn là người trong nhà xảy ra chuyện rồi."

Chủ xe vẫn trách móc không ngừng: "Đỗ xe có một lúc chứ mấy, cậu ta vô ý thức quá."

"Oa, chiếc xe này là bản giới hạn đó, hình như hoàng thất của quốc gia nào đó cũng lái loại này thì phải." Đứa con trai ngồi ghế sau chơi game nghe thấy ba mẹ nói chuyện, nó rướn cổ lên nhìn, wao siêu xe!

Chủ xe nghe vậy thì hơi lúng túng: "Ừm nể mặt cậu ta còn chưa kịp thay quần áo, thôi thì để tôi tìm chỗ khác đỗ xe vậy."

Diêm Thầm cũng không biết khúc nhạc dạo vừa xảy ra ở bãi đỗ xe, hắn chạy vội vào bệnh viện, tay của thư ký Triệu đang băng bó treo trên cổ, nhìn rất nhếch nhác: "Diêm thiếu."

"Anh tôi sao rồi? Em ấy đâu?" Giọng Diêm Thầm không kiềm chế được run rẩy.

"Diêm thiếu ngài đừng lo lắng, Lâm tổng không bị nặng quá." Thư ký Triệu lên tiếng an ủi. Trước khi hôn mê, anh ta thấy mặt Lâm Chương đầy máu nên bị dọa sợ. Sau khi tỉnh lại biết Lâm Chương vẫn còn hôn mê, bèn vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho Diêm Thầm.

Chỉ là không ngờ sau khi gọi điện thoại xong, bác sĩ báo lại tình trạng của Lâm Chương cũng không nặng lắm, vết thương trên trán hơi sâu nên mới chảy nhiều máu, trông hơi đáng sợ chút thôi.

"Em ấy luôn hôn mê không tỉnh là vì bị kiệt sức?" Trái tim Diêm Thầm đập loạn nhịp.

"Đúng vậy." Thư ký Triệu bỗng hơi chột dạ. Lâm tổng dồn ép lượng công việc của bốn ngày xuống còn hai ngày, luôn chân luôn tay không nghỉ, sau đó lại vội bay về trong đêm. Hắn không dám để Diêm Thầm biết chuyện này.

Đầu óc Diêm Thầm trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói với thư ký Triệu: "Cậu vất vả rồi, giờ tôi có thể đến phòng bệnh thăm em ấy không?"

"Có thể." Thư ký Triệu thấy Diêm Thầm không hỏi gì bèn thở phào nhẹ nhõm, dẫn Diêm Thầm đến phòng bệnh của Lâm Chương.

Lâm Chương đang nằm truyền dịch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán quấn băng gạc. Diêm Thầm cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt, hắn cứ như ông lão đã lớn tuổi, chậm rãi đi đến cạnh giường bệnh của Lâm Chương, run rẩy cầm tay anh.

Ấm áp.

Hắn nhìn Lâm Chương, nắm chặt ngón tay, nước mắt chảy ra không kịp báo trước.

Thư ký Triệu đứng ngoài cửa bị dọa sợ.

Đúng lúc bác sĩ điều trị chính của Lâm Chương đi vào, thư ký Triệu khẽ nhắc nhở Diêm Thầm. Diêm Thầm ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ bừng, hắn dùng mu bàn tay lau khô nước mắt. Bác sĩ điều trị thấy Diêm Thầm mặc áo ngủ, chân đi một đôi giày da, chắc cũng đoán được Diêm Thầm đã vội vàng tới đây.

"Chào bác sĩ Lưu, tôi tên Diêm Thầm, là tiên sinh của Lâm Chương." Dù sao Diêm Thầm cũng xuất thân từ hào môn thế gia, khi nghiêm túc trông hắn rất bình tĩnh, cư xử đúng mực.

"Chào Diêm tiên sinh, về tình hình của Lâm tiên sinh thì cậu đừng lo. Những chỗ khác chỉ bị trầy da thôi, còn vết thương trên trán hơi sâu chút, nghỉ ngơi chăm sóc thật tốt sẽ không để lại sẹo." Bác sĩ Lưu hiền hòa nói.

Nghe vậy, Diêm Thầm khẽ buông xuống nỗi lo trong lòng.

Bác sĩ Lưu còn nói: "Nhưng mà Lâm tiên sinh bị kiệt sức, cơ thể thiếu dinh dưỡng, nếu cứ thế này thì sẽ rất hại thân. Dạ dày của cậu ấy cũng cần chăm sóc thật tốt. Mặc dù công việc quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn. Diêm tiên sinh khuyên nhủ cậu ấy quan tâm thân thể của mình nhiều vào nhé."

Nghe xong,  trong lòng Diêm Thầm căng thẳng: "Được, tôi sẽ chú ý tới em ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!