Chương 5: Em thích không?

Diêm Thầm nhìn thấy sắc mặt Lâm Chương biến hoá, nụ cười không khỏi cứng lại, "Sao… làm sao vậy?"

Ánh mắt của hắn thẳng thắn mà đơn thuần, ngược lại khiến cho Lâm Chương có cảm giác như đánh vào bịch bông, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, "Không có gì."

Lâm Chương mím môi, ngón tay vẫn lạnh lẽo như trước, anh giả vờ bình tĩnh dẫn Diêm Thầm vào phòng làm việc.

"Diêm thiếu, đồ đạc đổi xong hết rồi, mời ngài ký tên ở chỗ này." Nhân viên công tác mặt đầy ý cười đưa bút cho Diêm Thầm.

Dù thần kinh Diêm Thầm không nhạy bén cũng phát giác được từ lúc trở về thì cảm xúc của Lâm Chương bắt đầu không ổn, tay cầm bút của hắn dừng lại nửa giây, theo bản năng nhìn về phía Lâm Chương, sắc mặt Lâm Chương quả nhiên rất kém, thấy tầm mắt Diêm Thầm nhìn sang, Lâm Chương không muốn bị hắn nhìn thấu tâm tình, nghiêng người lạnh nhạt đi lên tầng hai, "Tôi chờ anh ở phòng làm việc."

Sau năm phút, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lâm Chương ngơ ngác ngồi ở trên ghế, Diêm Thầm bước nhanh tới trước mặt anh, sau đó ngồi xổm xuống, như con chó lớn làm nũng, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Lâm Chương.

Tóc Diêm Thầm rất cứng, đen nhánh, cắt ngắn sạch sẽ lộ ra đường cong khuôn mặt, một tên đô con cao m9 lại cố tình thích làm nũng, co rúc trước mặt Lâm Chương, cứ như con sói bị thuần phục.

"Lâm Chương, tay em rất lạnh, để tôi ủ ấm cho em." Diêm Thầm bị nhiệt độ bàn tay Lâm Chương làm giật mình, nỗ lực dùng bàn tay to dày nóng rực của mình bọc lại, chẳng qua ngón tay Lâm Chương tuy rằng nhỏ gầy nhưng lại thon dài, có thể trở thành người đàn ông cao m83, tay anh cũng không đến nỗi quá nhỏ, Diêm Thầm trực tiếp nhét tay anh vào trong cổ áo mình, lúc này bị đông cứng đến tê cả da đầu.

Cảm xúc của Lâm Chương sa sút khiến cho Diêm Thầm biến thành tên dở người, "Có ngốc không vậy."

Diêm Thầm nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Khi còn học cấp ba, bọn nam sinh rất thích làm như vậy, nhưng mà bọn nó không dám thọc vào quần áo của tôi."

Hắn ngước nhìn Lâm Chương, hai con mắt sáng như giải ngân hà, "Chỉ em mới có thể."

Mặt hồ mùa đông phủ kín băng, dòng nước ngầm dưới đáy dâng trào như muốn phá băng chui ra, Lâm Chương nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đã qua, lúc trước tình cảm của Diêm Thầm thẳng thắn mà nhiệt tình khiến cho anh không thể nào từ chối được, vì vậy anh đã dũng cảm quên mình, rơi vào bể tình.

Ngón tay Lâm Chương cuộn lại, sau đó lại rút tay về như không có gì xảy ra, "Tại sao anh và Thường Kiện lại đánh nhau?"

Diêm Thầm vốn đang luyến tiếc vì Lâm Chương không để tay lâu một chút, vừa nghe thấy câu hỏi của Lâm Chương, thân thể chợt cứng đờ, "Làm sao em biết…"

"Hai anh đánh nhau bị người chụp được đăng lên mạng, leo hot search." Lâm Chương thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, an ủi: "Tôi cho người gỡ xuống rồi."

"Anh là nhân vật công chúng, vẫn nên chú ý một chút."

"Đạo diễn mà công chúng khỉ gì, tôi làm phim chứ không vượt biên, chỉ cần tác phẩm tốt, bọn họ còn quản tôi là con lừa hay con ngựa chắc." Diêm Thầm bĩu môi.

"Đề tài về anh được thảo luận sôi nổi, rất nhiều người để ý đến anh." Lâm Chương biết Diêm Thầm không quan tâm mấy vấn đề này, bằng không không thể chiếu xong một bộ phim liền mất tích nửa năm đến một năm.

Nghe thấy lời này của Lâm Chương, thân thể Diêm Thầm đột nhiên cứng đờ, Lâm Chương biết được đề tài về hắn được thảo luận nhiều, sau đó biết hắn lên hot search, mà còn giúp hắn gỡ xuống, này có nghĩa là Lâm Chương cũng biết đến mấy scandal đó của hắn? Thậm chí mấy scandal linh tinh đó đều là Lâm Chương giải quyết?

Nhận thức này đối với Diêm Thầm thật sự là sấm sét giữa trời quang. Không cần biết những scandal đó có phải sự thật hay không, chỉ cần mình tùy ý để những scandal này náo loạn mà còn thờ ơ, thì quá là cặn bã, hắn có nghĩ tới những người ngoài kia sẽ nghĩ gì về Lâm Chương hay không? Đã vậy Lâm Chương còn giúp mình xử lý scandal, hoặc có lẽ mấy chuyện xấu xa này đều là sự thật.

Diêm Thầm không dám nghĩ nữa, hắn không thể tin nổi sau tám năm mình lại biến thành người như vậy, hắn có cảm giác không phải mình mất trí nhớ, mà là xuyên không, Diêm Thầm 20 tuổi xuyên đến thân thể của Diêm Thầm 28 tuổi.

Hắn vừa muốn đánh đập tên Diêm Thầm 28 tuổi, vừa muốn g**t ch*t chính bản thân mình, nhưng lý trí của hắn lại hiểu rõ dù bao nhiêu tuổi, hắn vẫn là hắn, hiện tại yêu Lâm Chương sâu đậm chính là hắn, mà người gây ra những tổn thương này cho Lâm Chương cũng là hắn, nhưng hắn không thể nào tiếp thu được.

Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, có phải áp lực công việc của mình quá lớn mới đẻ ra nhân cách thứ hai chăng. Hắn sẽ không thể nào chịu nổi nếu mình không yêu Lâm Chương, thậm chí tổn thương em ấy, đã thế người kết hôn với Lâm Chương sáu năm này, cùng quấn quít bên em ấy cũng không phải là hắn của hiện tại.

Dấm chua của Diêm Thầm sôi lên ùng ục, lan tràn khắp trái tim, chảy xuôi toàn thân.

Lâm Chương không hề biết chuyện phong phú đang diễn ra trong nội tâm Diêm Thầm, "Sao anh lại đánh Thường Kiện, hai người các anh không phải lớn lên bên nhau ư? Gần đây Thường gia và Diêm gia còn có mối quan hệ làm ăn qua lại, anh đánh Thường Kiện vào bệnh viện, sáng nay kiểu gì cha hắn cũng tìm ba của chúng ta hỏi tội cho xem."

"Sáu năm trước, anh đánh người vào bệnh viện, Thường Kiện sợ đến nỗi vừa khỏi bệnh đã xuất ngoại, bây giờ người ta vừa trở về, anh lại đánh người ta vào viện tiếp, lần này dù có như nào thì anh cũng phải cho tôi một lý do chính đáng, tại sao lại đánh hắn?"

Diêm Thầm tự nhủ, xem ra sáu năm trước tâm mình không đổi, vẫn biết bảo vệ cho bạn trai, đương nhiên hắn sẽ không nói sự thật cho Lâm Chương, hắn không muốn em ấy phải nghe những lời khó nghe đó, "Tôi nhìn gã không vừa mắt, muốn đánh thì đánh, một thằng đàn ông sắp đầu ba đến nơi rồi còn chơi trò mách mẹ, đúng là không có tiền đồ."

"Diêm Thầm, nói cho tôi biết sự thật đi." Lông mày Lâm Chương nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm.

Lâm Chương nghiêm túc như vậy, khiến Diêm Thầm trong lúc hoảng hốt tưởng như đang đứng trước mặt ba hắn và bị ông dạy bảo, bả vai run lên đồng thời nảy sinh tâm lý phản nghịch, "Có gì mà phải nói dối, tôi đánh gã thì đã làm sao? Gã có bản lĩnh thì đánh lại đi, chỉ cần đánh thắng được tôi, dù đánh vào ICU, tôi cũng không chít với ba tôi một tiếng."

"Diêm Thầm!" Lâm Chương đè thấp cổ họng quát lớn một tiếng, gần đây công việc bận rộn lại thêm tình cảm rạn nứt khiến tâm tình anh quá mệt mỏi, ngọn núi lửa đã tắt tích tụ trong lòng anh lúc này như tìm được đường dẫn, chỉ một chút nữa thôi sẽ hoàn toàn bộc phát, trước mắt anh biến thành màu đen, thế giới bắt đầu xoay tròn, anh tự hỏi mình, vì sao anh lại đứng ở đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!