Trở lại căn phòng mình ở lúc nhỏ, Diêm Thầm vẫn đang ngẩn ngơ, còn không may đá phải chân giường, đau đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống sàn nhà thông qua ô cửa sổ, hắn dựa lưng vào giường, nhìn ra ngoài, bóng cây lắc lư, bị gió lay động cứ như bóng người đang đung đưa.
Diêm Thầm nhớ lại thời cấp hai, có lần hắn và Lâm Chương xem chung một bộ phim ma, nửa đêm hắn tỉnh dậy định đi tè thì bị bóng cây ngoài cửa sổ dọa sợ, Diêm Thầm bèn thấp thỏm nhấc điện thoại bàn trong phòng để gọi sang phòng Lâm Chương, mặc dù bị hắn đánh thức nhưng anh cũng không giận, còn chủ động chạy tới đi WC với hắn.
Diêm Thầm 15 tuổi, vừa ngu ngốc vừa làm màu, sợ nhất là bị người khác chê cười. Nhưng Lâm Chương chẳng những không cười nhạo hắn nhát gan, mà còn vừa quan tâm vừa yên tĩnh ở bên hắn, có lẽ từ khi đó, trong lòng Diêm Thầm đã bắt đầu coi Lâm Chương là bạn thân.
Trong căn phòng này chứa đựng quá nhiều ký ức thuộc về hắn và Lâm Chương, Lâm Chương tốt đến thế, vậy mà ở nơi hắn không nhìn thấy, Lâm Chương đã phải gánh chịu biết bao nhiêu khổ cực.
"Túm lại vẫn cứ là Diêm sói già." Diêm Thầm thầm mắng.
Trong đầu đều là lời ba hắn nói với hắn, mấy năm nay Lâm Chương làm việc ở Đỉnh Nghiệp rất vất vả. Nếu như nói Diêm Sĩ Huyên bỏ ra 10% để Lâm Chương được như bây giờ thì 90% còn lại đều là nhờ bản thân anh tự cố gắng. Tuy rằng Diêm Sĩ Huyên chống lưng cho Lâm Chương nhưng cũng đem tới cho anh rất nhiều phiền toái.
Lâm Chương vừa có năng lực vừa siêng năng, làm ông chủ đương nhiên rất thích kiểu nhân viên này, nhưng làm cấp trên trực thuộc của Lâm Chương thì không thích anh như vậy. Cấp dưới vừa giỏi vừa chịu khó, khéo chẳng mấy chốc sẽ cướp được vị trí cao hơn. Ban đầu Lâm Chương làm việc với rất nhiều cấp trên, người thì kiêng dè rồi làm khó dễ anh, người thì cảm thấy không hài lòng vì anh đi cửa sau nên đối xử với anh rất qua loa, chẳng được chỉ bảo gì cả.
Cuối cùng Lâm Chương chỉ có thể dựa vào bản thân, tự tìm tòi học hỏi.
Ngoại trừ cấp trên và đồng nghiệp, còn cả những người họ hàng cũng vừa nói xấu, khiêu khích vừa gây sự với anh.
Những thứ này chỉ là phiền phức ngoài công việc nhưng cũng đủ để người ta sứt đầu mẻ trán, Diêm Thầm không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc mấy năm qua Lâm Chương đã trải qua cái gì mới có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay.
Diêm Sĩ Huyên thở dài nói: "Tính tình Tiểu Chương bướng bỉnh, lại không thích kể khổ. Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn, còn thằng bé thì luôn chịu đựng khổ cực một mình vì sợ sẽ gây phiền phức cho ba. Ngay cả những chuyện nó gặp phải nó cũng giấu nhẹm, nếu không phải bất ngờ thấy nó bị gây khó dễ lúc bàn hợp đồng, chắc ba cũng sẽ không biết rằng nó vẫn luôn bị người ta coi thường, bắt nạt."
"Thằng bé luôn nhờ ba giấu con những chuyện này, nó không muốn con lo lắng. Lâm Chương hiểu với tình tình này của con, nếu để con biết thì nhất định sẽ làm ầm lên. Bây giờ ba kể lại cho con nghe, Diêm Thầm, con đừng để Tiểu Chương phải lo lắng."
Diêm Thầm siết chặt nắm đấm, bị lửa giận hun cho choáng váng đầu óc, hắn định lao ra ngoài đánh cho tất cả những kẻ bắt nạt Lâm Chương một trận, đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, hắn cũng hơi tỉnh táo lại.
Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng đáp: "Được…"
Diêm Sĩ Huyên vỗ vai Diêm Thầm: "Đối xử thật tốt với Tiểu Chương nhé, thằng bé quá khổ rồi."
Diêm Thầm gật đầu: "Chắc chắn rồi ba."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Sĩ Huyên: "Ba, sao bây giờ lại lựa chọn nói cho con nghe những chuyện này?"
"Lúc trước con có hỏi ba đâu." Diêm Sĩ Huyên rụt bàn tay đang đặt trên vai Diêm Thầm về, thầm nghĩ giấu tới nỗi hai đứa ly hôn luôn rồi, nếu còn không nói sợ rằng hết cách cứu chữa, để cho thằng nhóc mi đau lòng chút, xem còn dám ly hôn không.
Nghe được câu trả lời của ba hắn, Diêm Thầm cảm giác như bị đút một bát thuốc Đông y, đắng muốn chết. Xem ra Lâm Chương giấu diếm quá tốt, Diêm sói già không hề biết Lâm Chương sống rất vất vả ở công ty, chỉ cho rằng Lâm Chương là một người cuồng công việc nên mới liều mạng như vậy. Nói cho cùng thì trạng thái làm việc của hắn khi quay phim cũng không kém Lâm Chương là bao.
Diêm Thầm ngồi im hai tiếng mới hoàn hồn, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt, không biết từ lúc nào, trên mặt của hắn toàn là nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu.
Nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài, lúc này đã gần 0 giờ, tự nhiên hắn nhớ Lâm Chương quá. Sau khi nằm trong chăn, Diêm Thầm nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho anh.
Hắn tắt đèn trong phòng, bật video call, mượn ánh sáng mờ ảo che đi đôi mắt đỏ lừ vì khóc.
Cứ tưởng là Lâm Chương đang bận, không ngờ mấy giây cuối cùng, Lâm Chương lại nhận điện thoại: "Xin lỗi, em vừa đi rót nước."
Nhìn khung cảnh phía sau Lâm Chương, hắn đoán anh đang dùng máy tính trong khách sạn, rất nhiều tài liệu rải rác bên cạnh, có lẽ đang bận.
"Ca ca, em bận hả? Có làm phiền em không?" Diêm Thầm đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn khàn.
"Anh bị bệnh à? Giọng nói hơi lạ." Lâm Chương vội hỏi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Chương, đáy lòng Diêm Thầm vừa nặng vừa đau: "Không phải, tôi vừa gặp ác mộng nên tỉnh giấc, nhớ em rồi."
Lâm Chương đoán hắn bị ác mộng dọa sợ, tiếc là mình không ở bên cạnh hắn. Đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của Diêm Thầm, anh bỗng nhận ra mấy năm qua, tình huống như này xảy ra rất nhiều lần. Khi Diêm Thầm gặp ác mộng, thậm chí bị bệnh, tâm trạng sa sút, lúc hắn cần anh, anh hầu như đều bận công việc, rất ít khi ở bên cạnh Diêm Thầm.
Vậy mà mỗi lần anh bị bệnh, gặp phải chèn ép, khi cần sự an ủi thì luôn có Diêm Thầm bên cạnh, hắn nghĩ đủ mọi cách để giúp anh vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!