"Ý nghĩa của Hoa cát tường là tình yêu chân thành không thay đổi?" Về đến khách sạn, Lâm Chương nhìn thấy bình luận trên mạng, anh khẽ giật mình.
Nhận được hoa rất vui vẻ, Diêm Thầm hát cũng rất hay, bữa tối dưới ánh nến ấy cũng rất tuyệt, những thứ này đã đủ khiến Lâm Chương vừa vui vừa cảm động, nhưng không ngờ rằng còn có thứ khiến anh bất ngờ hơn.
Trái tim mềm mại khẽ nhói, lan ra khắp toàn thân, anh bỗng cảm thấy bị k*ch th*ch, muốn trở về nhà cho Diêm Thầm một cái ôm ngay lập tức.
"Lâm tổng, tới giờ rồi, ngài thay quần áo đi." Thư ký Triệu nhắc nhở, kéo Lâm Chương trở về hiện thực, tối nay anh còn phải tham gia một bữa tiệc.
Lâm Chương cất điện thoại, mi mắt rũ xuống: "Thư ký Triệu…"
Diêm Thẩm ở nhà vừa ăn mì vừa buồn chán lướt Weibo, dì giúp việc quét dọn vệ sinh phía sau hắn: "Diêm tiên sinh muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, nếu biết ngài lại ăn mấy thứ đồ không bảo đảm sức khỏe này, Lâm tiên sinh sẽ tức giận."
Dì giúp việc làm ở nhà bọn họ ba năm, cũng coi như hiểu rõ tính tình của hai ông chủ, Diêm tiên sinh cao lớn anh tuấn, nhìn như khó gần ít nói chuyện nhưng thật ra lại là người hiền lành. Lúc trước bà không may làm vỡ một chiếc cốc đắt tiền, Diêm tiên sinh cũng không nói gì, chỉ là bảo bà lần sau cẩn thận một chút.
Ngược lại là Lâm tiên sinh nhìn nhã nhặn lịch sự, mặc dù không nói lời khó nghe, nhưng khí thế kia dù im lặng cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt anh, ánh nhìn như muốn xuyên thủng mọi chuyện xấu mà mình từng làm ở kiếp trước.
"Được rồi, mỗi hôm nay thôi. Dì đừng nói cho em ấy biết." Diêm Thầm bỗng căng thẳng, vội vàng nhờ dì giúp việc che giấu hộ.
Lâm Chương không ở nhà, hắn chẳng hề có ý định nấu cơm, chỉ mê mẩn chơi điện thoại di động, đến lúc tỉnh táo lại thì đã bỏ lỡ giờ cơm, vì thế càng không muốn nấu nướng gì mà đi úp tô mì ăn luôn cho lẹ.
Sau khi quét dọn, dì giúp việc làm cơm tối cho Diêm Thầm rồi mới rời đi. Diêm Thầm ăn cơm tối xong bèn tìm một bộ phim cũ để xem. Đến hơn 12 giờ vẫn chưa thấy Lâm Chương gọi điện cho hắn. Lời hẹn của hai người chết non ngay ngày đầu tiên anh đi công tác.
"Haizz…" Diêm Thầm thở dài, mặc dù biết Lâm Chương bận rộn công việc, phải hiểu cho anh, không để anh có thêm gánh nặng, nhưng tự mình cảm nhận được cảm giác mất mát này, vẫn khiến hắn rất khó chịu.
Phim chiếu xong lúc nào hắn cũng không biết, một mình nằm trong phòng chiếu phim ngủ thẳng đến hừng đông.
Sáng sớm chuông cửa vang lên, Diêm Thầm tưởng Tiểu Lý tới đón hắn đi bệnh viện khám lại. Lúc mở cửa ra, hắn bèn nhận được một bó hoa: "Diêm Thầm tiên sinh phải không? Đây là hoa Lâm Chương tiên sinh đặt cho ngài."
Thời gian trôi thật chậm, Diêm Thầm nhìn bó hoa kia cười ngây ngô, lúc Tiểu Lý tới đón hắn đi bệnh viện còn nghi ngờ tình trạng bệnh của Diêm thiếu bị trở nặng.
Thẳng đến giữa trưa, rốt cuộc Lâm Chương cũng rảnh rỗi gọi video call với hắn. Trong video, Lâm Chương nhìn hơi tiều tụy, anh áy náy nói: "Xin lỗi anh, tối qua em bận quá."
Diêm Thầm tính kể khổ với Lâm Chương, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì không nói nên lời: "Không sao, nay em gọi cho tôi rồi đấy thôi, hôm qua em có uống rượu không?"
Trong mắt Lâm Chương hiện lên vẻ chột dạ: "Không…"
"Hả? Ca ca không trung thực nhé." Diêm Thầm cố ý tỏ vẻ hung dữ.
"Uống một chút thôi, không nhiều. Hôm nay em không bị đau dạ dày, anh yên tâm." Lâm Chương hiếm khi yếu thế, vẻ mặt chân thành giải thích.
"Em còn định lừa tôi. Tôi biết em phải xã giao, không thể kiêng uống rượu, nhưng em bị bệnh dạ dày nên cố gắng uống ít đi nhé, đừng để tôi lo lắng, được không?" Ánh mắt Diêm Thầm lấp lánh, khiến cho người ta không thể từ chối.
"Được, em đồng ý với anh. Tối qua thư ký Triệu cũng giúp em cản rượu mà." Vì chuyện uống rượu xã giao của Lâm Chương, anh và Diêm Thầm đã cãi nhau rất nhiều lần. Sau khi anh lên chức cao hơn, tình hình này mới giảm bớt vì hầu như đã có thư ký cản rượu giúp, tửu lượng của thư ký Triệu và thư ký Tiền đều rất đỉnh, thư ký Tiểu Lý thì vẫn đang học làm quen.
Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Diêm Thầm bèn đổi đề tài: "Bó hoa kia tôi rất thích, cảm ơn ca ca."
"Thích là tốt rồi, em cũng rất thích xấp ảnh anh để trong vali." Hôm qua Lâm Chương mở vali ra, không ngờ lại phát hiện bên trong có một xấp ảnh chụp Diêm Thầm và một bộ đồ ngủ của hắn, khiến anh hơi bối rối.
Mặc dù biết sẽ bị phát hiện, nhưng Diêm Thầm vẫn hơi ngại: "Ca ca có thể xem ảnh khi nhớ tôi, tốt nhất là luôn cầm theo, người khác sẽ không dám trêu chọc em."
Hóa ra có ý đồ này, Lâm Chương dở khóc dở cười, chẳng trách hình nền điện thoại của anh đã bị đổi thành ảnh Diêm Thầm lúc nào không biết: "Được."
Diêm Thầm khẽ mím môi, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn anh: "Nhớ mặc cả bộ đồ ngủ nữa đó."
Trái tim Lâm Chương cứ như bị ánh mắt kia của hắn đốt cháy: "Em nhớ rồi."
"Lâm tổng, đến giờ xuất phát rồi." Thư ký Triệu gõ cửa nhắc nhở.
Bị ép phải kết thúc cuộc gọi, Diêm Thầm khẽ thở dài: "Làm hậu phương của người đàn ông thành công thật không dễ dàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!