Chương 44: Trà nghệ càng ngày càng tốt

"Không…"

Diêm Thầm vừa mở miệng đã bị Lâm Chương chặn lại: "Hửm?"

Lâm Chương nhíu mày: "Đưa cho em."

Rõ ràng giọng điệu bình thản, lại làm Diêm Thầm căng thẳng toàn thân, chỉ đành ngoan ngoãn giao nộp đồ vật phía sau lưng.

Lâm Chương nhìn kỹ, thì ra là một bộ quần áo, này có gì mà phải giấu diếm?

Không đúng.

Lâm Chương giũ quần áo ra, thấy rõ huy hiệu trường Nhất Trung sáng loáng kia, cùng với chiếc áo sơ mi thiếu một cái cúc áo, cuối cùng anh cũng nhận ra đây là đồng phục trường Nhất Trung, còn là bộ đồ ngày đó anh và Diêm Thầm mặc đến khu vui chơi.

"Sao bộ đồng phục này lại ở chỗ anh?"

Diêm Thầm mím môi, cẩn thận giương mắt nhìn lén anh: "Tôi… tôi tìm đàn anh đòi đó, quần áo em mặc sao có thể lưu lạc bên ngoài, nhỡ đâu có người cầm đi bán cho b**n th** thì sao."

Lâm Chương rũ mắt nhìn hắn, không mặn không nhạt nói: "Em thấy anh mới là tên b**n th** kia đó."

Diêm Thầm đỏ bừng cả mặt, tủi thân nói với Lâm Chương: "Ca ca, em không thể đổ oan cho tôi, tôi không có ý gì thật mà."

Lâm Chương nhìn hắn chằm chằm một hồi, khiến da đầu Diêm Thẩm tê dại: "Diêm Tiểu Thầm, trà nghệ của anh càng ngày càng tốt nhỉ."

Từ trà nghệ này, Lâm Chương biết được từ chỗ Tạ Du và Lộ Tri Hạ, nguyên nhân do Diêm Thầm hơi tý là làm nũng với Lâm Chương, oan ức, mách lẻo, Ngu Đan Sầm bèn nói một câu: "Diêm Thầm, cậu lại học trà nghệ đấy à?"

Lâm Chương nghe không hiểu, Tạ Du và Lộ Tri Hạ đành phổ cập cho anh, anh vốn đang mông lung, nhưng hiện tại thì có lẽ đã cảm nhận được rồi.

Diêm Thầm ôm chặt anh: "Ca ca không nên chơi cùng đám Tạ Du, bọn họ đều dạy hư em."

"Rốt cuộc là ai hư hơn? Diêm Tiểu Thầm." Lâm Chương nhéo nhéo mặt hắn.

"Tôi thật sự không có ý gì cả, tin tôi đi mà." Diêm Thầm cúi đầu hôn lên khóe môi Lâm Chương, ánh mắt nhìn anh như con chó nhỏ, đen thui, ướt sũng, khiến lòng người không khỏi mềm mại.

"Được thôi." Lâm Chương vừa dứt lời, Diêm Thầm bèn lộ ra vẻ mặt vui sướng, lúc này hắn lại nghe thấy Lâm Chương nói: "Anh giặt sạch quần áo của em đi, sau đó đem quyên góp."

Diêm Thầm cười không nổi nữa, hắn ôm eo Lâm Chương, nói: "Được rồi, tôi thừa nhận, đúng là tôi cố ý xin đồng phục của em, đương nhiên cũng có nhiều lo ngại, nhưng chủ yếu vẫn muốn lấy về để làm chút chuyện xấu."

Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp, nhìn là biết hắn đang chột dạ, khuôn mặt tuấn tú xấu hổ đến đỏ bừng: "Tuy rằng tôi 20 tuổi, nhưng thân thể thì sắp 30 rồi, còn ở đúng thời điểm sung mãn nhất, ca ca, em cũng là đàn ông, chắc sẽ hiểu được tôi chứ?"

"Ngày em mặc bộ đồng phục này, tôi chỉ muốn em để nguyên như vậy để làm… làm…cùng tôi."

Diêm Thầm cảm giác lần này mình sắp xong đời, chắc Lâm Chương sẽ rất tức giận, nhưng hết cách rồi, thực sắc tính dã*, Lâm Chương lại là người hắn thích, cho dù là đồ ngốc khi nhìn thấy người mình thích ăn mặc như vậy, cũng nên rục rịch.

*: Thực sắc tính dã (Chuyện ăn uống và chuyện nam nữ là thiên tính của con người).

Lâm Chương kéo bàn tay đang siết chặt eo anh, ngón tay thon dài nâng cái đầu uể oải của Diêm Thầm lên. Vào lúc này, đôi mắt như sao băng khẽ phát sáng, ánh lên dáng vẻ phong lưu, hô hấp Diêm Thầm cứng lại, Lâm Chương cười rộ lên thật xinh đẹp.

"Anh muốn em mặc đồng phục học sinh, làm với anh?"

Diêm Thẩm ngây ngốc gật đầu, giống như thư sinh bị hồ yêu mê hoặc.

Khóe môi Lâm Chương khẽ giương cao, đầu ngón tay hơi lạnh v**t v* yết hầu run rẩy của Diêm Thầm: "Tại sao không trực tiếp nói với em?"

"Chỉ cần anh nói, em sẽ đồng ý."

Diêm Thầm chậm rãi mở to hai mắt, hắn cũng chỉ dám nghĩ thôi, vậy mà Lâm Chương lại đồng ý?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Diêm Thầm, Lâm Chương cố ý nói: "Sao em lại không đồng ý chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!