Phó Cẩm Minh và Tạ Du không chỉ mời hai người Lâm Chương mà còn mời cả bốn người Ngu Đan Sầm, Tỉnh Hành.
Lộ Tri Hạ chà xát hai tay: "Ha ha, trong mấy người chỉ có em và anh Hành có thể làm phù rể."
Ngu Đan Sầm khẽ mỉm cười, nói: "Cái này có gì mà phải đắc ý, bọn chị đều là người đã kết hôn, tiểu Lộ, em và Tỉnh Hành cũng nhanh về chung nhà đi."
Lộ Tri Hạ ngơ ngác, thấy cũng đúng: "Không vội, sự nghiệp của em và anh Hành đang trong giai đoạn phát triển, đợi hai năm nữa ổn định lại, nhất định sẽ mời mọi người tới uống rượu mừng."
Tạ Du liếc Tỉnh Hành, chế nhạo: "Anh Hành, anh cũng nghĩ vậy hả?"
Tỉnh Hành cầm tách trà lên uống một hớp, bình tĩnh nói: "Anh lúc nào cũng được."
Lời này khiến mọi người ở đây lộ vẻ mặt kinh ngạc, đặc biệt là Lộ Tri Hạ: "Anh Hành muốn kết hôn rồi ạ?"
Tỉnh Hành nghiêng đầu nhìn cậu: "Anh 30 tuổi rồi, muốn kết hôn lạ lắm hử?"
Thấy vẻ mặt Lộ Tri Hạ cứng đờ, y cầm chặt tay của cậu, an ủi: "Đừng áp lực, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bước vào hôn nhân và sống hết quãng đời còn lại cùng với em, chỉ cần em muốn, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào. Bây giờ chưa muốn cũng không sao, anh có thể chờ."
"Anh Hành…" Lộ Tri Hạ không ngờ Tỉnh Hành sẽ nói với cậu những lời này, nhất thời cảm động rưng rưng nước mắt.
Để đạt được những thành tựu như hiện tại, cậu và Tỉnh Hành đã phải khổ cực rất nhiều, hiển nhiên nghĩ rằng Tỉnh Hành cũng muốn đặt sự nghiệp làm đầu giống như cậu.
"Không khóc." Tỉnh Hành rút một tờ khăn giấy dịu dàng lau nước mắt cho cậu.
Sáu người bên cạnh nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt tràn đầy yêu mến.
Ngu Đan Sầm dựa vào người Thẩm Phi Nguyệt ăn hoa quả: "Thời gian trôi nhanh thật đó, kể từ lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, đã năm năm rồi."
Diêm Thầm chú ý tới tầm mắt của cô, nhưng mà năm năm trước hắn 23 tuổi, bây giờ hắn 20 tuổi, vậy nên cũng không rõ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ trả lời: "Ừm."
Thẩm Phi Nguyệt v**t v* mặt cô, nói với Diêm Thầm: "Diêm đạo, cậu thật sự là ân nhân của nhà tôi đấy."
Lời này khiến cho Lâm Chương và Diêm Thầm cùng khiếp sợ, Diêm Thầm đã làm gì mà Thẩm Phi Nguyệt lại nói như vậy.
"Thẩm tổng, chị muốn cảm ơn Diêm đạo mỗi ngày đó hả?" Tạ Du cười nói.
Ngu Đan Sầm liếc mắt trừng Tạ Du: "Này chứng tỏ vợ chị rất yêu chị, hiểu không?"
Thẩm Phi Nguyệt vén mái tóc trên trán cô, sau đó hôn một cái: "Ừm."
"Anh Lâm không biết vụ này hả?" Lộ Tri Hạ đang bóc vỏ nho cũng bất ngờ hỏi lại.
Lâm Chương nhìn về phía Diêm Thầm, rồi lại nhớ ra hiện tại Diêm Thầm càng không biết gì: "Không rõ lắm."
"Chắc là Diêm đạo không muốn để đàn anh lo lắng." Phó Cẩm Minh có thể đoán được sơ sơ suy nghĩ của Diêm Thầm.
Nghe y nói thế, trong lòng Lâm Chương căng thẳng: "Xảy ra chuyện nguy hiểm gì à?"
Diêm Thầm tê cả da đầu, vậy nên đừng có nhắc tới chuyện quá khứ chứ, hắn đâu có biết gì hết!
Ngu Đan Sầm nhìn về phía Diêm Thầm, Diêm Thầm tâm hoảng ý loạn, đối diện ánh mắt của cô, theo bản năng lắc đầu, rõ ràng Ngu Đan Sầm nhìn thấy nhưng lại lơ đi, mở miệng nói: "Năm năm trước, tôi tham gia liên hoan phim ở nước ngoài, sau khi kết thúc tôi và trợ lý ra ngoài dạo phố, bất ngờ gặp phải một vụ xả súng, lúc đó nhờ Diêm Thầm cứu được một mạng, bằng không tôi đã không thể gặp lại Phi Nguyệt."
Hiện tại nhắc lại chuyện này vẫn còn hơi sợ hãi, Thẩm Phi Nguyệt giơ tay ôm cô vào lòng: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Ngu Đan Sầm cầm tay cô hôn mấy cái, an ủi: "Nhờ có Diêm đạo, đúng là không sao, lúc đó Diêm đạo vẫn còn đang đi học, tôi còn tưởng hắn là người mẫu, dù sao nhìn hắn vừa cao vừa đẹp trai vậy mà."
"Em nhớ chị Đan Sầm còn kể lúc đó bị dọa đến choáng váng, ngay cả phương thức liên lạc cũng không hỏi Diêm đạo." Tạ Du nói.
Lộ Tri Hạ gật đầu, nói tiếp: "May mà có thầy hướng dẫn của Diêm đạo dẫn ảnh tham gia yến tiệc, hai người mới gặp nhau lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!