Buổi chiều, lịch trình đầu tiên của bọn họ là đi xem trình diễn cá heo, Lâm Chương và Diêm Thầm trúng giải thưởng khán giả may mắn được tiếp xúc trực tiếp với cá heo. Cá heo trong bể rất thích Lâm Chương, còn chủ động hôn lên mặt anh một cái, Lâm Chương vui vẻ cười, Diêm Thầm ngồi bên cạnh thì tức giận xù cả lông: "Không cho mày hôn em ấy!"
Cá heo nhảy cái "Ùm" vào trong nước, bọt nước bắn lên mặt của Diêm Thầm.
Diêm Thầm: "…"
"Ha ha ha!" Tiếng cười vang vọng trên khán đàn, ngay cả nhân viên công tác đứng kế bên cũng không nhịn được, làm bộ dạy dỗ chú cá heo kia: "Lam bảo, không được làm vậy nhé."
Lâm Chương nín cười, cầm khăn giấy lau mặt cho Diêm Thầm, Diêm Thầm tủi thân cực kì: "Ca! Ngay cả cá heo cũng bắt nạt tôi!"
Khán giả ngồi gần nhất là hai mẹ con, đứa bé và Diêm Thầm bốn mắt nhìn nhau: "Anh trai xấu hổ ghê."
Liên tục bị chê cười, dù da mặt Diêm Thầm có dày đến mấy thì vẫn hơi không chịu nổi, gương mặt anh tuấn đỏ bừng vì xấu hổ, hắn vùi đầu vào lồng ngực Lâm Chương.
Nhân viên công tác đưa cho hai người một cặp móc treo hình cá heo làm đồ lưu niệm, nhiệt độ trên mặt Diêm Thầm vẫn còn hơi cao.
Ánh đèn rực rỡ dần sáng lên, lịch trình cuối cùng là vòng đu quay, Lâm Chương hơi lo lắng nhìn Diêm Thầm: "Anh ngồi cái này được không?"
"Không sao, trước đây tôi ngồi cái này rồi, tốc độ quay cũng chậm, đừng lo lắng." Diêm Thầm dắt tay Lâm Chương đi qua dòng người, lúc gần tới vòng quay, hắn còn tiện tay mua cho Lâm Chương một cái băng đô tai mèo.
"Có tai sói không?" Diêm Thầm hỏi.
Chủ quán đưa cho hắn một cái: "Có."
Trả tiền xong, lúc chuẩn bị đội lên đầu, Diêm Thầm chợt phát hiện hai chữ nhỏ trên nhãn mác: "Tai chó".
Diêm Thầm: "…"
"Ông chủ, cái này là tai chó, không phải tai sói."
Chủ quán miễn cưỡng giải thích: "Giống nhau cả mà, không ai phát hiện ra đâu."
Thì ra là đồ lừa đảo.
"Anh muốn đổi cái khác không?" Lâm Chương dò hỏi.
Diêm Thầm lắc đầu, bước tới hôn một cái lên mặt Lâm Chương, cười rạng rỡ: "Không được làm sói con, vậy nay sẽ làm chó con của ca ca nha."
Trái tim Lâm Chương đập loạn nhịp, anh mỉm cười: "Được."
Hai người nắm tay đứng xếp hàng, dáng người cả hai cao lớn thu hút mọi tầm mắt xung quanh, đã vậy bọn họ còn đang mặc đồng phục học sinh và đeo băng đô tai động vật.
Mặc dù đứng dưới ánh đèn buổi tối nhưng vẫn có thể thấy được làn da trắng sáng và khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Chương, kết hợp với một đôi tai mèo trên đầu, trông cực kì giống một chú mèo Ba Tư cao quý. Bên cạnh anh, Diêm Thầm thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, khi không cười, nhìn hắn như con sói hung hãn cô độc, nhưng nếu cười rộ lên thì lại như con chó nhỏ chọc người thương yêu.
"Xứng đôi quá trời! Lên thuyền thôi!"
"Thật sự là Diêm tra nam và vợ hẳn hả? Sao tôi cứ thấy điêu điêu!"
"Tổ chương trình của đều đang ở đó, không phải hai người Diêm Thầm thì còn ai vào đây, vốn mấy cái scandal kia của Diêm Thầm toàn là tin đồn nhảm vô căn cứ, chính chủ còn chẳng thèm quan tâm mà mấy người còn nghĩ là tin thật hả, hai người họ vẫn khỏe re kia kìa, tôi lên thuyền đây, tùy mấy người nghĩ sao thì nghĩ!"
"Trời ạ, hai người họ mặc đồng phục học sinh trông hợp xỉu, nhất là vợ Diêm Thầm, loại nhan sắc này thật sự tồn tại hử? Chắc hotboy bạch nguyệt quang cũng là dạng như này hen, nếu đặt trong giới giải trí thì cũng phải top 1, top 2 đó, chẳng trách Diêm Thầm giấu vợ hắn kĩ như vậy. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giấu cả đời!"
Hai người Lâm Chương chờ mãi mới tới lượt, cuối cùng cũng không cần nghe đám người xung quanh thả rắm cầu vồng nữa, nhanh chóng đi vào ngồi xuống.
"Thế nào? Chóng mặt không?" Lâm Chương nhìn Diêm Thầm, luôn để ý tới phản ứng của hắn.
Diêm Thầm lắc đầu cười: "Không sau đâu, ca ca, đừng lo lắng cho tôi, nếu không thoải mái tôi sẽ nói với em."
"Ừm, nhớ phải nói cho em đó, đừng kìm nén." Lâm Chương nắm tay hắn, liên tục dặn dò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!