Ngày thứ hai ghi hình, Lâm Chương và Diêm Thầm dậy rất sớm, tổ chương trình đã đặt một hộp quà trên bàn trà ngoài phòng khách, Diêm Thầm hào hứng lôi hai bộ đồng phục trường Nhất trung ra khỏi hộp.
"Hóa ra là ý này." Lúc nhìn thấy nó, Diêm Thầm bèn hiểu được ý nghĩa của chủ đề "Tìm kiếm thuần chân" này, hắn vui vẻ giơ đồng phục tới trước mặt Lâm Chương, nhanh chóng nói: "Ca, thay mau lên, thay luôn đi nha."
Lâm Chương nhận lấy, vẻ mặt bối rối, đồng phục học sinh Nhất trung là kiểu áo sơ mi trắng phổ thông, cùng quần dài màu đen, huy hiệu trường được may trên chiếc túi áo trước ngực, phối thêm một cái cà vạt màu xanh lam kẻ sọc.
Nhớ lại khoảng thời gian vừa mới khai giảng, bởi vì không biết đeo cà vạt nên anh đã ngốc nghếch dùng cách đeo khăn quàng đỏ để thắt nó, bị bạn học cùng lớp trêu chọc đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, là Diêm Thầm đã giải vây giúp anh, tự tay hắn thắt lại cà vạt, cũng là hắn cầm tay dạy anh cách đeo như nào cho đúng.
Thấy Lâm Chương đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc cà vạt xanh lam kia, sao Diêm Thầm có thể không biết anh đang suy nghĩ gì: "Còn nhìn nữa, tôi sẽ ghen đó."
Diêm Thầm dán sát vào Lâm Chương, Lâm Chương tỉnh táo lại, lúc ngửa đầu nhìn lên trông như sắp hôn hắn, con ngươi của anh rung động, bất chợt siết chặt cà vạt trong tay, nhưng ngoài dự đoán của anh, Diêm Thầm cũng không hôn xuống mà là giơ tay sửa lại cổ áo cho anh: "Đi thay quần áo đi, sắp muộn rồi."
"Được." Lâm Chương cảm thấy hơi mất mát, anh ôm quần áo, quay người đi vào phòng ngủ.
Phía sau, Diêm Thầm bỗng bắt lấy cổ tay anh: "Ca, nhớ để cà vạt lại cho tôi."
Lời ám chỉ này khiến trái tim của anh đập như nổi trống, thì ra Diêm Thầm chưa quên mất sự kiện kia.
Lâm Chương thay đồ trong phòng tắm, Diêm Thầm đứng ngoài phòng khách che máy quay lại rồi thay luôn ở đó.
Đẩy cửa phòng tắm ra, đồng tử của Diêm Thầm không ngừng lấp lóe, máu toàn thân như tụ lại nơi trái tim, dường như hắn còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất kịch liệt, làn da thì nóng bừng, hô hấp dồn dập, mặt đỏ tới tận mang tai.
Hôm nay Lâm Chương không chải đầu cẩn thận, mái tóc đen dày hơi rối, giống như vừa mới thức giấc, chỉ tùy ý dùng tay vuốt 2 cái đã phải vội vàng chạy tới trường, làn da của anh trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn như trong suốt khi đứng dưới ánh mặt trời, dưới hàng mi đen dày đang rũ xuống như cánh bướm kia là một đôi đồng tử lấp lánh ánh sao.
Đồng phục mùa hè mặc ở trên người anh, dáng vẻ cao gầy, chẳng khác nào một cây trúc xanh, không sợ sương gió bão tuyết.
Lâm Chương đứng trước mặt cùng với Lâm Chương ở trong ký ức thời học sinh của Diêm Thầm rất khác biệt. Hồi cấp ba, Lâm Chương trầm tính hơn tiện tại, cũng không tự tin như vậy, nếu như khi đó Lâm Chương là nụ hoa vừa sinh trưởng, vậy thì hiện tại Lâm Chương chính là hoa xuân nở rộ, đứng ngạo nghễ trên đầu cành cây.
Yết hầu khẽ động, Diêm Thầm che mũi của mình, dời ánh mắt ra chỗ khác, hắn nghĩ nếu còn tiếp tục nhìn, chỉ sợ máu mũi sẽ tuôn trào.
Lâm Chương mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn rất gợi cảm.
Rõ ràng cúc áo đã cài hẳn nút cuối cùng, vạt áo cũng được nhét trong quần, nhưng chính từ sự tỉ mỉ này lại làm cho khí chất lạnh lẽo nhưng trong trẻo của Lâm Chương lẫn thêm vài phần quyến rũ.
Diêm Thầm mặc đồng phục không được chỉnh tề như Lâm Chương, vạt áo của hắn để thả tự do, không cài hai cúc áo trên cùng, cà vạt thắt lỏng lẻo, 6 chữ to tướng "Dáng vẻ phóng khoáng ngang ngược" như dính chặt trên người hắn.
Hai người bọn họ đi ra ngoài, trước khi ra cửa, Diêm Thầm cầm chiếc cà vạt từ trong tay Lâm Chương, tỉ mỉ thắt cho anh, Lâm Chương ngẩng đầu, tầm nhìn dừng lại trên mặt Diêm Thầm, ánh mắt chuyên chú của anh khiến cho trái tim hắn đập nhanh hơn.
"Được rồi, rất đẹp trai." Diêm Thầm chỉnh lại cà vạt cho anh, nhoẻn miệng cười.
"Cảm ơn." Lâm Chương thừa dịp hắn chưa kịp đứng thẳng, ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái.
Diêm Thầm chợt mở to hai mắt, vành tai nhanh chóng đỏ bừng.
Chờ hắn thoát khỏi nỗi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Lâm Chương đã chạy tới cửa thay giày, anh cúi người xuống, sống lưng kề sát vải áo sơmi, có thể lờ mờ nhìn thấy xương cánh bướm xinh đẹp, vòng eo kia thanh mảnh như chỉ cần một cánh tay là có thể ôm chặt, Diêm Thầm đi tới phía sau anh, vừa vặn nhìn thấy chiếc gáy thon dài của Lâm Chương lộ ra khi anh cúi đầu, trắng như tuyết, không khác gì hạc trắng.
Diêm Thầm không cưỡng lại được mê hoặc, thuận theo nội tâm của mình, cúi đầu hôn một cái lên gáy Lâm Chương, Lâm Chương bỗng giật mình, run rẩy như có dòng điện chạy qua, thiếu chút nữa nhịn không được phát ra âm thanh không nên có, anh cắn chặt môi, hai gò má nóng bừng.
Từ phía sau, Diêm Thầm có thể thấy rõ vành tai trắng như như ngọc của Lâm Chương dần đỏ lên, ác quỷ trong lòng hắn như thức tỉnh ngay lúc này, một sự thỏa mãn cực lớn lan tỏa, đồng thời nảy sinh càng nhiều lòng tham, hắn muốn được nhìn thấy nhiều phản ứng của Lâm Chương hơn, như là cam chịu, giận dữ và xấu hổ, thậm chí rưng rưng khóc, muốn là độc nhất vô nhị, chỉ hắn mới có thể thấy.
"Diêm đạo, Lâm tổng, đến giờ rồi, các anh xong chưa?" Nhân viên công tác gõ cửa tiến vào thúc giục.
"Xong rồi." Lâm Chương nhanh chóng đứng lên, giả vờ bình tĩnh trả lời nhân viên công tác.
Hai người một trước một sau ngồi trên xe, Diêm Thầm vừa ngồi xuống đã nắm chặt tay Lâm Chương, dính sát bên tai anh, nín cười hỏi: "Vừa nãy ca ca xấu hổ hả?"
Tâm trạng mãi mới yên được lại bắt đầu loạn lên, Lâm Chương tự nhủ phải bình tĩnh, dù gì cũng trải đời ngoài xã hội đã lâu, sao có thể để nam sinh thuần khiết dễ dàng nắm mũi dắt đi: "Lần sau anh đừng bất ngờ như vậy."
Nụ cười của Diêm Thầm càng thêm rực rỡ: "Thì ra còn có thể có lần sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!