Chương 4: Đọc kịch bản đêm

"Diêm Thầm?" Thường Kiện đứng lên, mãi đến tận khi Diêm Thầm đi tới trước mặt, gã vẫn cứ cảm thấy khó tin.

"Gì đây, không nhận ra tôi à?" Diêm Thầm nhủ thầm ngoại hình của hắn có thay đổi gì nhiều đâu, dáng người cao lớn rắn chắc hơn chút, ngũ quan cũng càng thâm thúy sắc bén, nhưng tổng thể thì không khác biệt quá nhiều, không đến nỗi lạ lẫm thế chứ.

Ngược lại là Thường Kiện, ước chừng mấy năm nay ở nước ngoài gã không được vui vẻ lắm, kể cả đang ở nơi xa hoa trụy lạc này cũng có thể nhìn ra khí sắc của gã không tốt.

Thường Kiện nhìn chằm chằm Diêm Thầm một hồi lâu, từ từ bật cười, ôm chầm lấy bờ vai hắn nói: "Ha ha ha, nào có, sao có thể không nhận ra chứ."

"Tôi nói rồi mà, tình nghĩa anh em hồi còn quấn tã của chúng ta chắc chắn không dễ dàng cắt đứt như vậy, sao cậu có thể giận tôi được chứ."

Giận? Giận cái gì? Chẳng phải Thường Kiện vừa về nước sao? Mình rảnh quá nên điên rồi à? Cãi nhau xuyên biên giới chắc.

Diêm Thầm đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đều là 28 tuổi, Lâm Chương bận rộn chân không chạm đất, mình thì chơi bời lêu lổng cả ngày, những ngày qua hắn ở nhà coi lại mấy tác phẩm mình từng quay, tổng cộng không nhiều, bình quân một năm miễn cưỡng quay một bộ.

Điều này cũng có nghĩa là hắn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, Lâm Chương mỗi ngày bận rộn như vậy đương nhiên không thể chơi cùng hắn, vậy hắn đang làm gì?

"Đến đây uống rượu nào người anh em, chúng ta không say không về!" Thường Kiện vui vẻ lôi Diêm Thầm ngồi xuống.

"Cô, đi tiếp Diêm thiếu." Thường Kiện chỉ vào một cô gái bên cạnh nói.

Cô gái xấu hổ nhìn về phía Diêm Thầm, đứng dậy muốn ngồi xuống cạnh hắn, Diêm Thầm hơi nhướng mày, "Không cần, cô cứ tiếp Thường thiếu đi."

Thường Kiện ngơ ngác, đột nhiên vỗ một cái sau gáy, "Ấy chết quên mất, đợi tôi bảo giám đốc đưa mấy cậu ấm lại đây, đảm bảo sạch sẽ."

"Không cần." Diêm Thầm hơi nén giận, ở trong trí nhớ của hắn, từ sau khi lên đại học, hắn rất hiếm khi ra ngoài chơi với bọn Thường Kiện, bọn họ biết gia đình mình nghiêm khắc, hiểu biết muộn, kể cả ra ngoài chơi cũng chỉ đi đua xe, hiện tại ai cũng bận rộn bôn ba khắp nơi, đã sớm nhìn quen rượu thịt, chỉ có Diêm Thầm vẫn dừng ở tuổi 20, không chỉ không có hứng thú với cậu ấm cô chiêu, còn vô cùng phản cảm.

Hắn cho rằng lúc Thường Kiện xuất ngoại thì mình còn chưa kết hôn, liền giơ tay lên nhắc nhở: "Tôi kết hôn rồi."

"Thì có sao đâu, vợ ở nhà không bằng nhân tình bên ngoài, thằng nhóc cậu đừng giả bộ với tôi, ai mà không biết cậu rất biết cách chơi, trước đây không lâu chẳng phải cũng lên hot search vì "đọc kịch bản đêm" cùng diễn viên trẻ hay sao?" Thường Kiện lấy cùi chỏ chọc hắn, nháy mắt hỏi: "Mùi vị của tên diễn viên kia như nào? Tôi thấy hắn eo nhỏ mông cong, nếu không phải chỉ thích phụ nữ, có khi tôi cũng phải nếm thử xem."

Thường Kiện nói như sấm sét giữa trời quang, đánh Diêm Thầm đến mức hoảng loạn, "Tôi… Tôi "đọc kịch bản đêm" với người khác?"

"Đúng vậy, tên nhóc cậu quên rồi à, chuyện tháng trước đấy." Thường Kiện nhìn hắn tỏ vẻ khác thường như đang nghe chuyện của người khác, lập tức lấy điện thoại search cho hắn xem.

"Này nhìn đi, đây đều là nhóm tri kỉ tâm giao của cậu, fan của cậu còn sắp xếp thứ hạng cho bọn họ."

Diêm Thầm giật lấy điện thoại, tiện tay quẹt quẹt hai cái, toàn là một nùi tiêu đề linh tinh gì mà "Diêm đạo gặp tiểu thịt tươi vào ban đêm", hơn nữa đối tượng của mỗi lần đều khác nhau.

"Đàn ông mà, ai cũng hiểu, không có gì đâu." Thường Kiện vỗ vỗ bờ vai hắn nói.

"Lâm Chương làm việc cho gia đình cậu, không thì sao hắn có thể có ngày hôm nay, chẳng lẽ hắn còn dám quản cậu? Tôi nói chứ cậu tốt bụng quá rồi đấy, thích thì trói hắn lại, ngủ chán rồi có thể tiện tay vứt, sao phải ngu ngốc mà kết hôn với hắn, hiện tại ngủ với mấy minh tinh nhỏ mà thôi, trên internet lại cả ngày mắng cậu tra nam ngoại tình."

"Nói không chừng trong đó còn có bàn tay của Lâm Chương, tâm tư cậu đơn thuần làm sao có thể chơi lại hắn, hắn mười mấy tuổi đã dám thả thính cậu, còn có gì không làm được, hắn chỉ là ham tiền nhà cậu thôi, lúc trước anh trai khuyên cậu, cậu không nghe, lại còn tranh cãi với tôi, hiện tại thấy anh trai nói đúng chưa?"

Thường Kiện vừa dứt lời, trên mặt đã trúng một đấm, theo tiếng vang "Leng keng" thật lớn, lưng gã va vào bàn kính, rượu đổ tán loạn khắp mặt đất, Diêm Thầm như một con báo hung dữ, nhấc cổ áo Thường Kiện lên, nặng nề ghì chặt người vào tường, "Đm, mày dám mở mồm phun shit nữa xem."

"Diêm… Diêm Thầm, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu đừng đánh…" Thường Kiện từ nước ngoài trở về, nhìn thấy scandal của Diêm Thầm tràn lan trên internet, không khỏi có chút hả hê nghĩ, xem đi, làm gì có thằng đàn ông nào không vụng trộm, lúc trước Diêm Thầm vì một Lâm Chương mà náo loạn với mình, không cho phép mình nói xấu Lâm Chương nửa câu, cứ như tình cảm sâu nặng lắm, kết quả mấy năm trôi qua, còn không phải là chán cơm thèm phở rồi sao.

Diêm gia có địa vị cao, đương nhiên gã nguyện ý gạt bỏ hiềm khích lúc trước để chơi cùng Diêm Thầm, thật sự không biết Diêm Thầm phát điên cái gì, lại còn che chở tên nhà quê Lâm Chương kia như thế.

Ở trong mắt những người này, Diêm Thầm và Thường Kiện là bạn bè, đối với việc bọn hắn đột nhiên đánh nhau, căn bản không biết nên xử lý như thế nào.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Sao lại đánh nhau?"

Một đám người vội chạy tới khuyên can, phải nói là khuyên can Diêm Thầm dừng trận đánh đơn phương này lại, Thường Kiện bị hắn đánh cho sưng mặt vêu mũi, còn đấm rụng một cái răng, miệng đầy máu, nhìn qua khiến người ta sợ hãi.

Diêm Thầm được đưa ra ngoài, người này gọi điện thoại cho hắn, lo lắng sợ hãi mà động viên tâm tình của hắn, dù sao cũng là do gã hẹn Diêm Thầm ra đây, Diêm Thầm trầm mặc không nói lời nào, tròng mắt tối thui, hắn thân cao m9 đứng ở nơi đó cũng đã mang theo một luồng cảm giác ngột ngạt, huống chi là đang tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!