Chương 38: Lâm Chương mỹ nhan thịnh thế

Lâm Viêm ngồi một mình trên ghế sofa, trong đầu không ngừng nhớ lại lời Tề Chử Châu vừa nói, hóa ra gã thật sự hiểu lầm.

Năm đó Tề Chử Châu và anh trai gã chỉ là bạn bè bình thường, gã tưởng rằng hai bên tình nguyện, tưởng rằng Diêm Thầm chen ngang giữa bọn họ, lợi dụng ân huệ bắt báo đáp, hóa ra toàn là do gã ảo tưởng.

Đúng là Tề Chử thích Lâm Chương, còn không cẩn thận bị Lâm Viêm nhìn thấy, y thừa dịp Lâm Chương ngủ trưa trên ghế sofa mà ngắm nhìn khuôn mặt của anh.

Tuy rằng khi đó Lâm Viêm còn nhỏ, nhưng cũng đã học cấp 2, nhìn thấy thế bèn hiểu rõ tâm tư của Tề Chử Châu.

So với Diêm Thầm chỉ biết bóc lột anh gã, sai khiến anh gã như c* li, đương nhiên Lâm Viêm sẽ thích anh Tiểu Tề dịu dàng biết quan tâm hơn, gã nhếch khóe môi, nhỏ giọng hỏi Tề Chử Châu: "Anh Tiểu Tề, anh thích anh của em đúng không? Nhất định là vậy."

Tề Chử Châu khẽ gật đầu, "Ừm."

Lâm Viêm hào hứng, mắt sáng lên, Tề Chử Châu sờ sờ đầu gã, "Giữ bí mật giúp anh nha."

"Anh Tiểu Tề vẫn chưa theo đuổi được anh trai em ư?" Lâm Viêm cảm thấy khó mà tin nổi, anh Tiểu Tề và anh gã quả thực là trời sinh một đôi.

"Ừm, tạm thời vẫn chưa, vậy nên nhớ giữ bí mật nhé." Tề Chử Châu thâm tình nhìn ngắm Lâm Chương đang say ngủ.

Hai mắt Lâm Viêm sáng lấp lánh: "Anh Tiểu Tề, anh trai em nhất định cũng thích anh, trước đây anh ấy chưa từng dẫn ai tới nhà chơi, anh mau tỏ tình đi, để em có thêm một người anh trai nữa."

Nghe Lâm Viêm nói vậy, Tề Chử Châu ngơ ngác, đáy lòng tràn đầy vui mừng, thật ra y cũng cảm thấy Lâm Chương hơi có hứng thú với mình, lúc này tự tin càng tăng cao, "Được, sẽ sớm thôi."

Bởi vì Tề Chử Châu chủ động, ngày nào cũng cùng đi cùng về với Lâm Chương, bạn cùng phòng của y còn cố ý trêu ghẹo, hỏi y có phải đang yêu đương với Lâm Chương không, kêu Tề Chử Châu mau mời họ ăn cơm chung vui.

Lâm Chương và Tề Chử Châu là hai tên đứng top 1, top 2 ở chuyên ngành của bọn họ, cùng chung chí hướng, tâm đầu ý hợp, các giảng viên cũng đều rất thích hai người đó. Bởi vì có đề tài về học thuật chưa bàn luận xong, Tề Chử Châu cũng thuận tiện đi cùng Lâm Chương tới thăm Lâm Viêm ngày càng nhiều, Lâm Viêm nhìn bọn họ ở chung ăn ý như vậy, vui mừng khôn nguôi, cho rằng anh trai gã cuối cùng cũng tìm được bạn đời lý tưởng.

Nhưng mà, ngay khi Tề Chử Châu cảm thấy đã đến lúc thích hợp, thì lại nghe Lâm Chương nói rằng cuối tuần không đi thư viện .

"Cuối tuần có việc hả? Tôi có thể đi với cậu." Tề Chử Châu dự định cuối tuần này sẽ tỏ tình.

Lâm Chương khép sách lại, thẳng thắn nói: "Không cần, cuối tuần tôi đi hẹn hò với bạn trai."

"Bạn… Bạn trai?!" Tề Chử Châu cực kì khiếp sợ, đôi môi tái nhợt.

Lâm Chương liếc nhìn y, không hiểu tại sao y lại kích động như thế, Tề Chử Châu hốt hoảng che giấu sự không đúng mực của mình, "Tôi… Chỉ là tôi quá kinh ngạc, một chút tiếng gió cũng không có."

"Không thể nào." Lâm Chương nghi hoặc nhớ lại, "Hắn thường đến trường tìm tôi mà, trước đó vài ngày, hắn bận chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi nên đến ít hơn."

"Cậu… Người cậu nói là Diêm Thầm? Nhưng chẳng phải hắn là họ hàng của cậu sao?" Tề Chử Châu thật không ngờ tới, hóa ra tình địch xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Y từng nghe Lâm Chương nói anh sống nhờ ở nhà Diêm Thầm, vì thế y vẫn cho rằng Diêm Thầm là họ hàng của Lâm Chương. Bằng không, không quen không biết, sao có thể sống nhờ ở nhà người khác được.

Lâm Chương lắc lắc đầu: "Không phải, bọn tôi không có quan hệ họ hàng."

Tề Chử Châu hồn bay phách lạc, nhưng y cũng không quá xem trọng đoạn tình cảm này, bởi vì nhìn Diêm Thầm hơi lăng nhăng, rất giống loại người bạc tình.

Nhưng mà, không biết là may mắn hay đen đủi, mãi đến tận lúc y quyết định xuất ngoại du học, Lâm Chương và Diêm Thầm vẫn bình yên bên nhau. Dưới sự cố ý xa lánh của y, quan hệ của y và Lâm Chương ngày càng nhạt nhẽo, cho đến trước lúc xuất ngoại, Tề Chử Châu tỏ tình với Lâm Chương, dự định chấm dứt đoạn tình cảm đơn phương này, Lâm Chương mới hiểu được, hóa ra Tề Chử Châu xa lánh anh là bởi vậy.

Không hề bất ngờ, Tề Chử Châu bị Lâm Chương từ chối. Lúc nhớ lại quá khứ, y mới đáng thương phát hiện, đối với Lâm Chương thì mình thật sự chỉ là một người bạn. Toàn là tự y cam chịu, tưởng bở, cho rằng thái độ của Lâm Chương khi đối xử với bạn bè là tình cảm yêu thích, cuối cùng mối tình đơn phương này cũng có một dấu chấm tròn kết thúc.

Ve sầu trên cây kêu liên tục không ngừng, ngày hè chói chang, âu phục của Lâm Chương vẫn luôn thẳng tắp, anh ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Hai ngày nữa lại tiếp tục quay chương trình, vừa lúc hôm nay phát sóng trailer. Chờ người rời khỏi phòng làm việc, Lý Dương – thư ký sinh hoạt mới nhậm chức dò hỏi anh, hiện tại có thể ăn trưa chưa?

Kim giờ chỉ hai rưỡi chiều, trong dạ dày Lâm Chương trống rỗng, hơi cảm thấy đau đớn, "Đem lên đây đi."

Anh là một người có hiệu suất làm việc rất cao, sau giờ làm việc, anh cực ít khi vừa xem TV vừa ăn cơm, nhưng mà hôm anh lại muốn xem.

Lý Dương đặt đồ lên bàn rồi rời đi, Lâm tổng không thích có người khác bên cạnh lúc ăn cơm, đây là tiền bối đi trước nói cho cậu biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!