Chương 37: Tôi quyết định từ bỏ cậu ấy

Sáng sớm tinh mơ, Lâm Chương giữ vững trạng thái ngơ ngác, lết thân thể mệt mỏi xuống tầng. Trong phòng bếp truyền đến tiếng thái rau, bước chân của anh dừng lại vài giây, chậm rãi đi tới.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khung kính cửa sổ, gió thổi lay động nhánh cây, thời tiết hôm nay thật tốt. Diêm Thầm mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, đứng bên kia làm bữa sáng. Hắn cúi thấp đầu, gò má anh tuấn kiên nghị, vành mắt đen thui chứng tỏ tối qua ngủ không ngon, hoặc là không hề ngủ.

Lâm Chương thật không nghĩ tới, sau khi cãi nhau một trận, hôm nay Diêm Thầm vẫn sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho anh. Một số ký ức bị anh bỏ quên đang lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cho Lâm Chương tựa như người bệnh thiếu máu, tâm hoảng ý loạn, tay chân lạnh lẽo.

Diêm Thầm bê đĩa đi lướt qua Lâm Chương nhưng không nhìn anh, càng không nói chuyện với anh, hắn chỉ đặt phần ăn của Lâm Chương trước vị trí thuộc về anh, sau đó kéo ghế ngồi xuống, tự ăn bữa sáng của mình.

Đứng ở cửa nhà bếp một hồi lâu, Lâm Chương mới hành động như người lớn tuổi, chậm chạm tiến vào. Lần đầu tiên anh cảm thấy, có thể ăn được đồ Diêm Thầm tự làm, cùng nhau trải qua bữa sáng bình dị như này thật là một loại may mắn. Diêm Thầm ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, hắn cũng không hề rời đi, mà là ngồi ở trên ghế chơi điện thoại.

Lâm Chương để đũa xuống, thư ký gọi điện tới cho anh, nói rằng xe đang đợi ở cửa sau.

Anh nhìn chằm chằm vào vết dầu loang lổ trên mặt bàn, mím mím môi, "Chờ một chút."

Sau khi cúp điện thoại, nhìn thấy Diêm Thầm đang bỏ hai đĩa đồ ăn của bọn họ vào bồn rửa, Lâm Chương bèn để di động xuống, vội vàng đuổi tới, nắm chặt cổ tay của hắn.

"Diêm Thầm."

Diêm Thầm đứng im không nhúc nhích, giả vờ lạnh lùng: "Nhanh đi làm đi, muộn rồi."

Trong phút chốc, trái tim Lâm Chương như bị dao cứa vào, máu me đầm đìa. Anh tiến về phía trước, tựa trán lên tấm lưng rộng của Diêm Thầm, cảm giác được cơ lưng của hắn đột nhiên căng chặt, "Xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, anh nợ Diêm Thầm đã lâu, dù làm việc thật tốt thì cũng có lợi ích gì, cuộc sống của anh đã bị chính bản thân biến thành rối loạn, ngay cả người mà anh yêu nhất cũng bị chính tay anh đẩy đi rồi.

Diêm Thầm thả đĩa ăn trong tay, xoay người nâng mặt Lâm Chương lên, tròng mắt đen kịt của anh bao phủ một tầng sương mù mỏng, phía dưới là mặt hồ phẳng lặng, lúc này lại hiện lên từng mảng gợn sóng.

"Ca ca, em thật gian xảo." Ánh mắt Diêm Thầm tối tăm không rõ, âm thanh khàn khàn, hắn cúi người hôn lên bờ môi nhạt màu của người đối diện.

Lâm Chương bị ép ngẩng đầu lên, nghênh đón Diêm Thầm, hay cánh tay Diêm Thầm cứng như cốt thép, giam cầm Lâm Chương bên trong lồng ngực mình.

Sau một khoảng thời gian luyện tập, kỹ thuật hôn của Diêm Thầm tăng lên đáng kể, mơ hồ tìm về trình độ của trước khi mất trí nhớ, cơ thể Lâm Chương bắt đầu nhũn ra, thân thiết dựa vào Diêm Thầm, hai người lảo đảo di chuyển về phía nhà ăn.

Đột nhiên bị mất trọng lực, Lâm Chương vô thức ôm chặt cổ Diêm Thầm, một giây sau đã bị hắn đặt trên bàn, hoa cát cánh bên trong bình đang tỏa ra hương thơm ngát.

Thư ký Tiền kiểm tra thời gian lần thứ 12, do dự không biết có nên gọi điện thúc giục Lâm tổng chút không. 365 ngày, cả năm không nghỉ ngơi, từ Lâm tổng không đến muộn về sớm, hôm nay đã sắp 8h30 rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, lẽ nào sắp mưa rào?

Thời gian vừa đúng 8h30, cuối cùng Lâm Chương cũng đi từ trong nhà ra, phía sau còn kéo thêm một Diêm đại thiếu gia dính người, Diêm đại thiếu gia cúi đầu hôn môi Lâm Chương, nhìn anh lên xe.

"Lâm tổng, chào buổi sáng." Thư ký Tiền đè nén khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh chào hỏi Lâm Chương.

"Ừm, chào cậu." Lâm Chương gật gật đầu.

Vậy mà lại không hề hỏi hắn chuyện công việc trước?

Kết thúc một ngày, thư ký Tiền không khỏi khiếp sợ, nhóm thư ký khác cũng trố mắt ngoác mồm, hôm nay Lâm tổng ngơ ngẩn nhiều lắm à nha?

Đến gần tối, Lâm Chương dành ra chút thời gian nói với thư ký: "Chấm dứt hợp tác với Kỳ Ngộ, tiền bồi thường trừ từ tài khoản của tôi."

"Lâm tổng, Kỳ Ngộ có vấn đề gì sao?" Thư ký kinh ngạc dò hỏi, hôm qua đàm phán thuận lợi lắm mà ta? Kỳ Ngộ rất có tiềm lực, chấm dứt hợp tác không chỉ mang lại tổn thất, mà còn có thể sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của Đỉnh Nghiệp. Trong công ty có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Chương như vậy, thư ký lo lắng có người dùng cái này làm lý do để bắt bí anh.

"Không sao." Lâm Chương xem thông tin cả buổi chiều, anh chỉ vào một công ty, nói: "Đổi Kỳ Ngộ thành nhà này."

Thư ký muốn nói lại thôi, nhưng Lâm Chương mới là người quyết định, "Vâng."

Mấy ngày sau, Lâm Chương đến thăm Lâm Viêm thì thấy Tề Chử Châu đang ở đó, đây là một căn hộ rộng khoảng 100 mét vuông, không lớn, bình thường chỉ có mình Lâm Viêm ở cũng đủ. Căn hộ này không rẻ, chủ yếu là vị trí thích hợp, gần trường đại học của Lâm Viêm, thiết bị an ninh ở khu vực này cũng tốt, để Lâm Viêm sống một mình, Lâm Chương cũng tạm yên tâm.

"Anh, anh tới rồi, mau vào đi, em đã gọi rất nhiều đồ ăn." Lâm Viêm vui vẻ kéo Lâm Chương vào nhà, gã biết làm vài món đơn giản, nhưng không thể so với tài nấu nướng của Lâm Chương, bình thường toàn sống dựa vào đồ ăn nhanh, hoặc là trực tiếp ra ngoài ăn.

Tề Chử Châu đứng dậy, ánh mắt hơi cô đơn, "Lâm Chương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!