Chương 36: Tránh xa Lâm Chương ra

Lâm Chương dịch bước chân, tách ra một khoảng cách với Tề Chử Châu, Diêm Thầm xông tới như một con gió, đôi mắt đỏ bừng, nhìn như muốn ăn thịt người, dứt khoát xốc cổ áo Tề Chử Châu, mạnh mẽ tặng y một đấm.

Diêm Thầm không hề kìm lực, một đấm kia đánh Tề Chử Châu lùi về sau vài bước, đụng phải cạnh bàn phát ra tiếng vang thật to.

"Chuyện gì vậy? Đánh nhau rồi?"

"Đánh nhau á?"

Khách hàng xung quanh nghe thấy động tĩnh, dồn dập nhìn về bên này, nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông đầu đội mũ, thân hình cao lớn vọt tới, không nói một lời đã đánh người, trong lòng hơi sợ hãi, chờ khi cậu ta đến gần lén nhìn, tim cũng muốn nổ tung luôn, khí thế của người này, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.

"Tiên… tiên sinh, cần tôi giúp ngài báo cảnh sát không?" Nhân viên phục vụ lấy hết dũng khí, giữ đúng chức trách dò hỏi Tề Chử Châu.

Tề Chử Châu giơ tay từ chối đề nghị của nhân viên phục vụ, "Không cần, cảm ơn, chúng tôi quen biết."

Vừa nãy quả thật là y không đúng, không nên mạo phạm Lâm Chương, nhưng nói thật, Diêm Thầm hiện tại cũng không có lập trường cho y một đấm này đâu, dù sao thân phận bây giờ của Diêm Thầm cũng là chồng trước của anh.

Ánh mắt ở xung quanh đều dán chặt lên người ba bọn họ, may mà Diêm Thầm đội mũ trước khi ra ngoài, Lâm Chương kéo kéo ống tay áo hắn, "Đừng gây sự bên ngoài."

Từ lúc mất trí nhớ tới nay, đây là lần đầu tiên Diêm Thầm nổi giận với Lâm Chương, "Cậu ta trồng cỏ trên đầu tôi, tôi không đánh chết cậu ta là đã tốt lắm rồi!"

Lâm Chương nhíu nhíu mày, tỉnh táo nói: "Bọn em chỉ ăn cơm bình thường với nhau thôi, nếu không thì em đâu có để anh tới đón chứ."

"Em để tôi tới đón? Là tôi gửi tin nhắn hỏi em ở đâu, vội vàng năn nỉ muốn đón em, nếu tôi không hỏi, em cũng sẽ không để tôi biết chuyện ngày hôm nay." Diêm Thầm hiểu rõ Lâm Chương, anh không phải là người thích kể lể, vấn đề càng nghiêm trọng, anh lại càng thích giữ ở trong lòng tự chịu đựng.

Diêm Thầm biết, cho nên hắn cũng quen rồi, Lâm Chương bị động, vậy hắn chủ động chút là được, hôm nay Vu Thân Dương hỏi hắn, Lâm Chương có gọi điện thoại cho mày không, hắn nói không, Vu Thân Dương nói Lâm Chương tin mày nhỉ, lúc đó hắn không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại không khỏi suy nghĩ sâu xa, Lâm Chương thật sự đơn thuần tin tưởng hắn? Chắc không phải là không thèm để ý hắn đó chứ?

Không có thời gian liên lạc với mình, lại có thời gian ăn cơm với Tề Chử Châu, nếu như hắn không chủ động hỏi, cũng không đến, vậy vừa nãy hai người bọn họ định làm gì?

Diêm Thầm không nghĩ thêm nổi nữa, lồng ngực hắn bức bối khó chịu, đau đớn như bị nhúng nước sôi, trước mắt bắt đầu xuất hiện những đốm đen nhỏ, đầu óc choáng váng, hắn siết chặt nắm đấm, nín thở, cố gắng ổn định nhịp thở của mình.

Lâm Chương lạnh mặt, "Diêm Thầm, anh không tin em?"

Đương nhiên Diêm Thầm tin, chỉ là hắn tức giận bởi cảnh tượng vừa rồi, thậm chí còn sợ nếu mình đến muộn thì sẽ ra sao.

Tề Chử Châu, là bạn tốt của Lâm Chương khi còn học đại học, hai người bọn họ đều học kinh tế, có đề tài chung, người nhà duy nhất của Lâm Chương là Lâm Viêm cũng rất thích y, không giống hắn, Lâm Viêm ước gì hắn và Lâm Chương sớm ly hôn, Diêm Thầm cảm giác cơn khủng hoảng ngay gần kề.

Hắn cứng miệng không nói lời nào, tim Lâm Chương dần nặng trĩu.

Tề Chử Châu dùng mu bàn tay lau vết máu ở khoé miệng, "Là tôi chủ động mời Lâm Chương ăn cơm tối, cậu ấy không tiện từ chối, vừa nãy cũng bởi vì tôi uống quá nhiều, suýt thì mạo phạm cậu ấy, cậu có giận thì mắng tôi là được."

Sau khi dừng một chút, ánh mắt của y sâu thẳm, trịnh trọng nói: "Lâm Chương, xin lỗi."

Đối diện ánh mắt Tề Chử Châu, Lâm Chương bỗng nghi ngờ liệu có phải hắn đã biết chuyện ly hôn của mình và Diêm Thầm không, "Ừm, lần sau đừng uống nhiều như vậy."

Nhưng thực ra bọn họ đều biết đối phương chỉ hơi say, cũng không uống quá nhiều rượu.

"Gì mà lần sau? Không có lần sau, Tề Chử Châu, tôi không quan tâm cậu nghĩ như nào, tốt nhất là tránh xa Lâm Chương ra, cậu không cần mặt mũi nhưng tôi tin ba mẹ cậu còn muốn đấy." Hai mắt Diêm Thầm sắc bén như chim ưng, hắn hạ thấp giọng uy h**p nói.

Sắc mặt Tề Chử Châu chợt thay đổi, "Diêm Thầm, lời này chỉ có Lâm Chương nói mới tính, anh không có quyền can thiệp cậu ấy kết bạn."

"Cậu là bạn của em ấy ư? Em ấy không có loại bạn mưu mô đầy ý xấu như cậu, cậu còn không biết ngại mà nói à, bạn bè mà lại lợi dụng lúc người ta khó khăn hả, ai thèm." Diêm Thầm khí thế dọa người, hung hãn không khác gì con báo đang trong quá trình săn mồi.

Tề Chử Châu muốn phản bác nhưng lại không nói lên lời, vừa nãy y đúng là mất trí.

Diêm Thầm hung dữ lườm y một cái, lôi tay Lâm Chương đi tới trước quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ nói: "Vị tiên sinh kia đã thanh toán hết rồi."

"Trả lại cậu ta, quẹt của tôi." Diêm Thầm hùng hổ đập thẻ ATM trước mặt nhân viên thu ngân.

Cậu nhân viên nào dám cãi lời, dùng tốc độ nhanh nhất quẹt thẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!