Chương 34: Có làm chuyện gì có lỗi với Lâm Chương không?

Phía bên trong phòng riêng rất yên tĩnh, Vu Thân Dương nghiêm túc khoanh tay nhìn Diêm Thầm, "Mày mất trí nhớ thật à? Không đùa đó chứ?"

Diêm Thầm tâm hoảng ý loạn, chỉ muốn mau chóng chạy tới công ty để giải thích với Lâm Chương, cầu an ủi. Nhưng sau khi suy xét, hắn nghĩ cần phải hỏi cho rõ ràng trước đã, vì vậy mới có cảnh tượng hiện tại.

"Ngày cá tháng tư qua lâu rồi." Diêm Thầm đi tới đi lui, khẽ siết chặt hai tay: "Cái này không quan trọng, tao hỏi mày, lúc trước đi cùng mày tới mấy chỗ đấy, tao không làm gì có lỗi với Lâm Chương chứ?"

Vu Thân Dương: "…" Mất trí nhớ mà còn không quan trọng?

Y nín lại cảm giác phẫn nộ sắp phun trào, nặng nề thở dài: "Nhìn mày như vậy, tao thật sự không nhận ra mày mất trí nhớ, trông chẳng thay đổi gì cả."

Há mồm ngậm miệng đều là Lâm Chương, nếu như Lâm Chương là mẹ Diêm Thầm, vậy Diêm Thầm đích thị là con trai cưng của mẹ, dù có cho tiền chắc cũng chẳng ai nguyện ý gả cho tên này.

"Đã nói không quan trọng mà, mau trả lời câu hỏi của tao." Diêm Thầm đẩy tay Vu Thân Dương, thúc giục.

Cuối cùng Vu Thân Dương cũng không nhịn được, y trợn mắt nói: "Trinh tiết của mày vẫn còn, yên tâm đi."

"Người từng hợp tác đều biết mày chưa bao giờ chạm vào mấy loại đấy, rót rượu cũng phải tự rót, cứ như kiểu trên người của người ta có bệnh truyền nhiễm ấy."

Nghe y nói như thế, Diêm Thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ lồng ngực mình, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, làm tao sợ muốn chết."

Xem ra Diêm sói già vẫn còn chút liêm sỉ.

Vu Thân Dương nhìn bộ dáng thà chết để bảo vệ trinh tiết của Diêm Thầm, nhất thời không còn gì để nói. Tuy rằng y là bạn thủa bé của hắn, đã sớm tập thành thói quen, nhưng ngay lúc này vẫn tiêu hóa không nổi, y liếc mắt: "Triệu chứng bị vợ quản nghiêm của mày hình như lại nặng thêm?"

Sau khi biết mình không bị vấy bẩn, trái tim đang treo cao của Diêm Thầm cũng dần hạ xuống, hắn xiên một miếng táo rồi bỏ vào miệng, "Nào có, này không phải chuyện đương nhiên hở? Tao và Lâm Chương kết hôn rồi, nhất định phải một lòng một dạ với em ấy."

"Nói vậy cũng đúng." Nhớ lại cảnh tượng Diêm Thầm tuyệt vọng gọi điện cho Lâm Chương rồi khóc lóc nói mình bị vấy bẩn, Vu Thân Dương khẽ run rẩy bờ vai, da gà da vịt thi nhau mọc lên, cái kiểu làm quá như Diêm Thầm thật sự chẳng có nổi mấy mống.

May là Lâm Chương bận rộn công việc, nói mấy câu đã phải đi họp, mới chặn lại được tiếng gào thét của Diêm Thầm.

Chuyện như vậy, quả thật Diêm Thầm 28 tuổi làm không nổi, cùng lắm là sau khi uống say thì gọi cho Lâm Chương nói "Anh nhớ em" mà thôi.

Diêm Thầm dịch đến bên cạnh Vu Thân Dương, đụng đụng cánh tay y: "Mày là anh em của tao đúng không?"

Vu Thân Dương bỗng cảm thấy ớn lạnh, y kiên trì gật đầu, "Ừm."

"Vậy chắc mày phải hiểu tao lắm, đúng không?" Diêm Thầm giơ tay ôm lấy bờ vai y.

Vu Thân Dương giật giật vai, "Có gì mau nói, đừng tỏ vẻ bí ẩn nữa."

"Được rồi." Diêm Thầm buông tay, ngồi thẳng người, nghiêm mặt hỏi: "Mấy năm nay tao có làm chuyện gì có lỗi với Lâm Chương không? Bây giờ mày mở công ty giải trí, đồng thời còn là anh em của tao, vậy chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn người ngoài, mày nói tao nghe coi mấy cái scandal kia là sao vậy."

Vu Thân Dương đốt điếu thuốc, hút một hơi: "Đều là giả đó, mày đối với Lâm Chương móc tim móc phổi, nếu hắn mở miệng, ngay cả mạng mày cũng đưa, sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn được."

Diêm Thầm nghe vậy thì ngơ ngác, sau đó còn hỏi lại, "Phải không? Mày nói thật đi, tao chịu được."

"Tao nói thật đó, mày mà còn không hiểu rõ bản thân mình hả, mấy năm nay tao cũng ăn không ít cơm chó của tụi mày, mày biết tao là thẳng nam còn gì, cả ngày cứ phải nghe chuyện tình của hai đứa bây, tao mệt tâm lắm biết không?" Vu Thân Dương phiền muộn hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả khói.

"Ha ha ha ha, lão Vu, mày đúng là anh em ruột của tao." Diêm Thầm vui vẻ ôm lấy vai Vu Thân Dương, vỗ mạnh lưng y, "Tao kể mày nghe, anh của tao mới gửi cho tao năm triệu tiền tiêu vặt đó."

Vu Thân Dương: "…" Cơm chó đến bất ngờ quá, không kịp chuẩn bị.

Bờ vai y run lên, hất tay Diêm Thầm xuống, "Đm, chó Diêm Thầm, mất trí nhớ cũng không buông tha bố."

Trầm mặc vài giây, Vu Thân Dương nhịn không được mà khích hắn, "Lâm Chương còn thiếu đối tượng không?"

"Cút cút cút, không thiếu không thiếu, ca ca có đại bảo bối tao đây là đủ rồi!" Diêm Thầm lập tức kéo giãn khoảng cách với Vu Thân Dương, cảnh giác nhìn y.

"Ọe —— mắc ói ghê, hết ca ca rồi lại tới đại bảo bối, hai tụi bay đang chơi trò tình thú à?" Vu Thân Dương chà xát da gà trên người, đừng tưởng y không biết, Lâm Chương còn nhỏ hơn Diêm Thầm hẳn mấy tháng đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!