Chương 32: Đây đều là đường đó

Theo như Diêm Thầm nói, chú Golden ban nãy tên là Quả nho nhỏ, một chú chó ngoan ngoãn dính người, trong mắt hắn lộ vẻ mong ngóng, "Ca, chúng ta nhận nuôi Quả nho nhỏ đi."

Lâm Chương khó xử, "Tuy rằng dạo này anh rất rảnh, nhưng một khi có việc thì phải tầm nửa năm đến một năm không ở nhà, tình huống của em anh cũng biết rồi đó, trong nhà sẽ không có ai chăm sóc cho nó."

Vừa nghe Lâm Chương nói thế, Diêm Thầm cũng chợt nhận ra hắn và Lâm Chương vừa không có thời gian, vừa không có tinh lực để chăm sóc thêm một sinh mệnh, một khi Lâm Chương làm việc, ngay cả bản thân mình anh cũng chểnh mảng chứ nói chi là chó, với lại trong nhà cũng không thuê bảo mẫu toàn thời gian.

"Ừm nhỉ, là tôi suy nghĩ không chu toàn." Diêm Thầm mất mát cúi đầu.

Lâm Chương giơ tay sờ sờ đầu hắn, "Sau này có thời gian có thể nuôi."

Diêm Thầm nghe vậy bèn vui mừng, nắm tay Lâm Chương quơ quơ, "Vậy chúng ta phải nuôi cả chó lẫn mèo, đứng trên đỉnh cao của đời người."

"Được." Lâm Chương khẽ nhếch khóe môi đáp ứng, Diêm Thầm vui vẻ ôm lấy anh, không có chú ý tới đáy mắt âm u của anh.

Ngoại trừ việc bọn họ không có thời gian chăm sóc động vật nhỏ, Lâm Chương cũng lo lắng sau khi Diêm Thầm khôi phục ký ức, hai người mỗi người đi một ngả, vật nuôi giống như là trẻ con, nếu nhất định phải tách ra, cần gì phải tăng thêm liên lụy.

Hai người đi vào trong sân, Diêm Thầm chợt phát hiện bên cạnh chiếc xích đu bỗng xuất hiện thêm một cái võng, "Võng!"

Hắn mừng rỡ xông tới, ngồi lên trên, sau khi đu vài cái thấy an toàn mới giang hai tay ra với Lâm Chương, gọi anh, "Ca, mau tới đây đu thử."

Lâm Chương lạnh lùng từ chối lời mời của hắn, "Tự anh chơi đi."

Diêm Thầm lại không chịu buông tha, chạy tới kiên quyết kéo anh ngồi lên trên võng, hắn đạp giày rơi xuống đất, cánh tay dài duỗi ra ôm Lâm Chương chặt cứng, Lâm Chương ngiêng đầu kề sát lồng ngực Diêm Thầm, từng tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ truyền vào trong tai, khiến cho anh hơi không muốn đứng lên.

"Thả lỏng chút." Diêm Thầm nhẹ nhàng v**t v* sống lưng Lâm Chương.

Tính cách của Lâm Chương cũng giống như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, anh đã phải nếm trải mọi khổ cực của đời người từ sớm, vậy nên anh đã sớm ý thức được gánh nặng gia đình, ngày nào cũng làm cả đống việc, nhưng lại chẳng có nổi một cái khiến bản thân mình vui vẻ.

Diêm Thầm nhẹ nhàng đung đưa võng, hôn lên trán Lâm Chương một cái, "Cảm giác cũng không tệ lắm, phải không?"

Tâm trạng của Lâm Chương cứ như thủy triều trên biển, vô cùng rối rắm, "Ừm."

"Khi còn bé, trước cửa nhà em có một cây cổ thụ, cha làm cho em một cái xích đu, em rất thích nó, lúc nào cũng dính ở trên đó, có một lần chơi hăng quá nên bị ngã từ trên cao xuống, nặng tới nỗi rụng cả răng, từ đó cha không cho em chơi xích đu nữa, có điều mấy năm sau cây cổ thụ kia cũng bị sét đánh đổ."

Những sự việc lúc trước đột nhiên chui ra từ chiếc hộp ký ức, vào lúc anh nói cho Diêm Thầm nghe, anh chợt phát hiện thì ra mình lại nhớ rõ mấy chuyện xa xưa như vậy, chỉ là dáng vẻ của cha trong trí nhớ đã mơ hồ.

Diêm Thầm đau lòng ôm chặt anh, "Đợi lúc về, tôi sẽ lắp một chiếc xích đu ở trong nhà cho em."

"Sắp đầu ba đến nơi rồi còn chơi xích đu gì chứ." Lâm Chương thẳng thắn từ chối.

"Nói bậy, anh đẹp trai mãi mãi tuổi mười tám." Diêm Thầm nghiêm túc phản bác.

Lâm Chương bật cười, "Em mười tám, anh hai mươi?"

Diêm Thầm giật mình, nhanh chóng che miệng của anh, vội vã thấp giọng nói: "Không được, không được, tôi muốn làm chó săn nhỏ của ca ca, mới không cần làm Diêm sói già."

Lâm Chương không nhịn được cười, rốt cuộc người này có chấp niệm gì với chứng phân liệt vậy chứ? Chẳng lẽ diễn xuất là thứ mà bất cứ đạo diễn nào cũng phải trải qua?

Sau bữa cơm trưa, không hiểu sao sáu người kia lại tập hợp hết trong nhà Diêm Thầm và Lâm Chương, không thể trải qua thế giới hai người, trong lòng Diêm Thầm vô cùng khó chịu, càng khiến hắn khó chịu hơn đó là không biết từ lúc nào mà Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh lại có quan hệ tốt với Lâm Chương như vậy, ba người còn muốn cùng làm vài món ngọt tráng miệng.

"Vậy năm người chúng ta đánh bài đi." Tạ Du lấy một bộ bài Tây ra, đề nghị.

Lộ Tri Hạ ngầm hiểu: "Người thua phải chọn Truth or Dare."

"Xấu xa thật." Tạ Du cũng vừa nói vừa cười bỉ, "Cơ mà tui thích."

Hai người "Cấu kết làm việc xấu" nhìn nhau cười, Diêm Thầm đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.

"Bốn người chơi đi, tôi đi hỗ trợ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!