Chương 31: Liên quan gì tới Diêm Tiểu Thầm tôi đây?

Đương nhiên, Lâm Chương không muốn để Diêm Thầm biết được rằng hai người bọn họ cũng cãi nhau, anh sợ sẽ phá nát ảo tưởng tốt đẹp trong lòng hắn, cuộc sống hôn nhân sáu năm, không phải truyện cổ tích có kết cục cuối cùng là hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau. Phía sau đó còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, mặc dù hiện tại Lâm Chương địa vị cao, tiền tài không thiếu, nhưng cuộc sống sinh hoạt của anh vẫn cứ tầm thường như vậy.

Anh không muốn phá vỡ niềm tin của Diêm Thầm về tương lai của bọn họ, cũng sợ rằng sau khi biết được thì hắn sẽ lùi bước.

Diêm Thầm nắm chặt tay anh, nói: "Hôm nay tôi tìm Tạ Du để xác minh một số thứ, quan hệ giữa bọn tôi không hề giống như mấy lời đồn trên internet đâu."

Nét mặt Lâm Chương hơi ngừng lại, nhớ tới lúc nướng thịt, anh có nhìn thấy Diêm Thầm đang nói chuyện với Tạ Du, hóa ra khi đó Diêm Thầm tìm cậu để xác minh thực hư từ ký ức của hắn. Hiện giờ Lâm Chương hơi xấu hổ, bản thân anh là người từng trải, vậy mà lại đi ghen tuông vì mấy tin đồn vô căn cứ.

"Ồ, vậy thì như nào?" Lâm Chương giả vờ lạnh nhạt hỏi.

Diêm Thầm nghiêng người về phía trước, tựa như làm nũng mà cọ cọ lên chóp mũi Lâm Chương, ánh trăng chiếu xuống gần đó, hắt lên đôi đồng tử đen bóng kia, lộ ra vẻ oan ức, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Việc mà Diêm sói già làm thì liên quan gì tới Diêm Tiểu Thầm tôi đây chứ?"

"Ca ca, em đừng giận tôi nha?"

Lâm Chương hơi nhíu mày, "Anh nói em nghe trước đi."

Diêm Thầm đành phải ngoan ngoãn kể lại mọi việc cho Lâm Chương nghe, "Tôi đoán rằng scandal tôi bao nuôi Tạ Du bị truyền ra, hẳn là bởi vì ông sếp tổng nào đó."

"Sau khi hỏi lại cậu ta, tôi phát hiện không khác suy đoán của mình là mấy."

Lâm Chương bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh suy ra từ tin tức Diêm Thầm vừa nói, tại sao scandal của hắn và Tạ Du bay đầy trời nhưng không một ai trong hai người đứng ra làm sáng tỏ.

Bởi vì khi đó Tạ Du mới mười chín tuổi, cậu chỉ là một thành viên trong nhóm nhạc nam vừa debut, nhan sắc lại đẹp, tính tình thì mạnh mẽ, thà rằng cá chết lưới rách cũng không chịu khuất phục. Diêm Thầm sinh lòng thương hại Tạ Du nên thuận tay giúp đỡ. Nếu như ngoại giới đều cho rằng Tạ Du là người của Diêm Thầm, thì sẽ nể mặt hắn, không ra tay với Tạ Du nữa, huống chi chuyện của Tạ Du mà truyền ra ngoài thì cũng không ổn.

Thảo nào lần quay chương trình này, Tạ Du và Phó Cẩm Minh lại nói trước ống kính máy quay rằng Diêm Thầm thường hay nhắc tới anh, chắc bọn họ muốn mượn chương trình để làm sáng tỏ mấy scandal trước đây.

Nhịp tim Lâm Chương bỗng chốc loạn nhịp, xúc động muôn vàn, sao anh lại quên mất, từ trước tới nay Diêm Thầm luôn nhiệt tình và tốt bụng như vậy. Ngày xưa mình là đứa trẻ từ vùng núi xa xôi, đột nhiên được Diêm Sĩ Huyên dẫn tới Diêm gia, ông nói với Diêm Thầm rằng sau này hai đứa sẽ sống chung với nhau, nếu như đổi thành đứa trẻ khác, sợ là sẽ ồn ào dữ lắm, nhưng Diêm Thầm thì không.

Hắn không chỉ không chê bai Lâm Chương, ngược lại còn chơi đùa cùng anh, chia sẻ đồ chơi, đồ ăn vặt của mình. Nếu như không phải nhờ Diêm Thầm, có lẽ anh đã không thể trở thành một Lâm Chương như hiện tại.

"Xin lỗi." Diêm Thầm thấy Lâm Chương im lặng, mím môi nói.

"Sao lại xin lỗi, em thấy anh làm rất tốt." Lâm Chương yêu cái tính cách tốt bụng này của Diêm Thầm, đương nhiên sẽ không phủ nhận việc mà hắn đã làm.

Diêm Thầm bĩu môi, hắn bỗng xông tới ôm Lâm Chương thật chặt, "Giúp người là chuyện tốt, nhưng em mới là người duy nhất trong lòng tôi, giúp đỡ họ mà lại để em chịu uất ức, vậy tôi thà làm người xấu còn hơn."

Trong lòng Diêm Thầm, có chuyện gì có thể vượt qua được Lâm Chương không? Tất nhiên là không, Diêm sói già nghĩ như thế nào hắn không quan tâm, hắn chỉ biết là ở nơi này của hắn, bất cứ chuyện gì cũng phải nhường đường cho Lâm Chương.

Lâm Chương bật cười, sờ sờ đầu hắn, Tiểu Diêm hai mươi tuổi thật sự là bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, nhưng lại rất đáng yêu, đã là con người thì ai cũng có h*m m**n được người thiên vị.

Ký ức cuồn cuộn, Lâm Chương nhớ lại bốn năm trước, cái ngày mà anh và Diêm Thầm cãi nhau. Lúc đó anh mới hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp được hai năm, yêu xa hai năm, tuy rằng Diêm Sĩ Huyên đích thân dẫn dắt anh, nhưng những ngày tháng anh ở công ty thật sự không dễ sống, Diêm Sĩ Huyên là chủ tịch, công việc rất bận rộn, không thể lúc nào cũng để ý sát sao tới Lâm Chương được.

Nhân viên bình thường trong công ty nghĩ rằng anh đi cửa sau, hoặc là nịnh bợ anh, hoặc là cô lập anh. Thân thích của Diêm gia ở công ty thì lan truyền tin đồn về anh, nói anh lấy oán báo ơn, quyến rũ cậu chủ của Diêm gia, cực kì tâm cơ, không cẩn thận khéo sẽ bị anh chơi đùa đến chết.

Không chỉ vậy, bọn họ còn năm lần bảy lượt tạo chút rắc rối cho Lâm Chương, không đau không ngứa nhưng phiền phức vô cùng, chẳng khác gì mấy con ruồi nhặng vo ve xung quanh.

Lâm Chương đau dạ dày chính là vì mấy năm đó bị ép uống quá nhiều rượu, trong bữa tiệc bàn chuyện làm ăn, người khác cũng chẳng quan tâm bạn có đau dạ dày hay không, không uống chính là xem thường họ.

Huống chi trong mắt mấy người này, Lâm Chương chẳng khác gì mấy cô ả tâm cơ với hi vọng được gả vào hào môn, muốn một bước lên mây, biến thành phượng hoàng. Những người phụ nữ kia, ít ra còn có điểm tốt là có thể sinh con, một người đàn ông như Lâm Chương, ngoại trừ để ngủ, còn có thể làm gì? Chỉ tại Diêm Thầm quá ngốc, trong nhà lại chiều hắn nên mới để Lâm Chương đạt được.

Việc làm ăn mà bị Diêm Thầm một đấm đánh bay kia chính là nhờ Lâm Chương nói chuyện nhiều lần, uống tới nỗi bệnh đau dạ dày tái phát mới có thể tiếp tục bàn bạc, anh không phải kiểu người thích kể khổ, từ trước đến nay chưa bao giờ để Diêm Thầm biết tới những việc đó. Có lẽ trong mắt Diêm Thầm, Đỉnh Nghiệp là công ty nhà mình, Lâm Chương lại là bạn đời hợp pháp của hắn, bên trên còn có Diêm Sĩ Huyên làm chỗ dựa, không nói tới hống hách, ít nhất Lâm Chương ngông cuồng chút cũng chẳng sao.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, Lâm Chương có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay, toàn bộ là dựa vào ý chí kiên cường của chính mình, đương nhiên không thể phủ nhận rằng Diêm gia cũng đã cho Lâm Chương sự chống đỡ mạnh mẽ vững chắc nhất.

Không biết nghĩ đến cái gì, Diêm Thầm đột nhiên cười ra tiếng, "Tôi thấy Phó Cẩm Minh và Tạ Du cần phải cảm ơn em đó."

"Hả?" Lâm Chương không rõ, hai người họ cảm ơn anh làm gì, cảm ơn Diêm Thầm mới đúng chứ.

"Em nghĩ xem, ban đầu tôi tìm tới Phó Cẩm Minh, là bởi vì nhìn thấy hình bóng của em ở trên người y, đúng lúc vai diễn kia cũng cần thiết. Tôi giúp đỡ Tạ Du, cũng là bởi vì nhớ tới em." Diêm Thầm nói xong, tự hắn cũng phải bật cười, "Hôm nào phải để bọn họ tặng em bao lì xì thật dày mới được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!