Chương 3: Thận hư

Sau khi bầu không khí căng thẳng qua đi, Lâm Chương bình tĩnh cầm bánh ngọt đưa cho Diêm Thầm, "Anh ăn đi, để tôi dọn dẹp đống đồ này."

Từ cổ đến mặt Diêm Thầm đều đỏ bừng, cả người như con tôm luộc, ngược lại dáng vẻ Lâm Chương vô cùng trầm ổn bình tĩnh, cái cảm nhận sâu sắc về một con người đã từng trải qua sóng to gió lớn của cuộc đời thực sự rất khác biệt.

"Tôi… Xin lỗi, Tôi không cố ý." Làn da của Diêm Thầm là màu đồng khỏe mạnh, vào lúc bình thường thì không thể nhìn ra đang đỏ mặt, nhưng có lẽ hôm nay quá chấn động, mặc dù có tầng màu da này bảo vệ, cũng vẫn có thể nhìn rõ mặt hắn đã đỏ phát sốt.

"Không sao." Lâm Chương ngồi xổm xuống nhặt đồ bỏ lại vào trong ngăn kéo, anh có chút ám ảnh rối loạn cưỡng chế, không thích lộn xộn, dù hộp đựng áo mưa có nhỏ thì cũng phải xếp thành hàng, cất vào từng ngăn phân loại.

Từ khi Diêm Thầm yêu cầu ly hôn với anh đến bây giờ, đã hai tháng rồi bọn họ chưa từng dùng qua những thứ đồ này, không biết về sau ai sẽ chiếm tiện nghi được số đồ này đây.

Nghĩ đến đây, trái tim Lâm Chương như bị người siết chặt, vô cùng đau đớn.

Diêm Thầm căn bản không dám dừng tầm mắt trên đống đồ đó, Lâm Chương lại chậm rãi thong thả dọn dẹp, khiến cho Diêm Thầm não bổ có khi nào em ấy cố ý không? Có phải em ấy đang ám chỉ mình?

Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua đống đồ chơi nhỏ trên mặt đất, lại còn có còng tay, hắn và Lâm Chương lúc lớn thật biết cách chơi mà.

Diêm Thầm hơi không dám tưởng tượng, Lâm Chương cao lãnh cấm dục khi làm loại chuyện này với hắn sẽ có bộ dáng gì.

"A ——" Diêm Thầm đột nhiên che mũi mình, đặt bánh ngọt lên bàn, chạy vội vào nhà vệ sinh.

Lâm Chương quay đầu nhìn hắn, tưởng là hắn buồn nôn nên định đi theo thì dì giúp việc lên nói với anh bác sĩ gia đình tới rồi, đang ở dưới lầu.

"Phiền dì dẫn ông ấy lên đây giúp cháu." Lâm Chương lo lắng đi vào phòng vệ sinh, "Anh không sao chứ?"

Diêm Thầm cúi đầu rửa tay, màu máu đỏ tươi chảy xuống theo dòng nước.

Tim Lâm Chương nhảy dựng, anh giơ tay đỡ sau cổ của Diêm Thầm, lúc này mới nhìn rõ hắn đang chảy máu mũi, đồng tử run rẩy dần dần bình tĩnh lại, không phải nôn ra máu là tốt rồi.

"Lâm tiên sinh, bác sĩ Triệu đến." Âm thanh của dì giúp việc vang lên phía ngoài phòng.

"Đúng lúc để bác sĩ Triệu khám mũi cho anh đi." Lâm Chương rút hai tờ giấy đưa cho Diêm Thầm.

Ánh mắt Diêm Thầm né tránh, thân mình lui về phía sau hai bước, kín đáo nói: "Em ra ngoài trước đi, tôi ở đây một lát đã."

Lâm Chương khẽ nhíu mày, anh không nói gì nhưng lại tạo cảm giác áp bức nặng nề trong không gian nhỏ bé này.

Diêm Thầm chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại sợ Lâm Chương, hắn rụt cổ lại, càng thêm chột dạ không dám nhìn anh.

"Không… Không tiện lắm, em ra ngoài trước đi." Diêm Thầm nghiêng người tránh né.

Lâm Chương rũ mi mắt xuống, Diêm Thầm đang mặc trên người bộ đồ ngủ rộng rãi, nhưng cũng không thể che giấu nổi tình cảnh lúng túng của hắn.

Tại sao Diêm Thầm lại đột nhiên chảy máu mũi, Lâm Chương đã có được đáp án rồi, anh sờ sờ chóp mũi, không biết nên phản ứng làm sao, nếu như xảy ra trước lúc bọn họ ly hôn, không cần anh phải nói gì, Diêm Thầm cũng sẽ nhiệt tình như lửa dính vào người anh.

"Vết thương của anh còn chưa lành đâu, tốt nhất là để nó tự mềm xuống đi." Thái độ Lâm Chương rất bình tĩnh, nhưng Diêm Thầm đứng đối diện sắp bốc hỏa đến nơi rồi.

"Tôi đi đón bác sĩ Triệu trước." Lâm Chương như không có chuyện gì mà đẩy cửa ra ngoài, chưa hỏi han bác sĩ Triệu được mấy câu thì đã thấy Diêm Thầm đi ra.

Bác sĩ Triệu kiểm tra cho hắn xác định thân thể không có vấn đề, sau đó căn dặn Diêm Thầm bỏ thuốc cai rượu, vừa ra đến trước cửa chợt quay đầu lại nói: "Gần đây, chuyện sinh hoạt t*nh d*c cũng phải tiết chế chút."

Lâm Chương và Diêm Thầm đều giật mình sửng sốt, "Được rồi, bác sĩ Triệu đi thong thả."

Diêm Thầm co người nằm xuống giường, rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt sáng ngời, xấu hổ quá!

Vừa nãy Lâm Chương nói bác sĩ Triệu là bác sĩ gia đình nhà bọn họ, trước khi đi ông còn dặn bọn họ phải tiết chế lại, chẳng lẽ trước đây chơi quá ác nên thường xuyên tìm bác sĩ khám bệnh?

Chắc không phải tui bị thận hư chứ?

Diêm Thầm giơ tay s* s**ng thận của mình, dù sao cũng hai mươi tám rồi, tuổi không nhỏ nữa, không khỏi có chút phiền muộn, đã không có ký ức vui vẻ rồi, ngay cả lần đầu tiên cũng trắng trợn ném mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!