Lâm Chương về đến nhà, còn chưa kịp nói gì với Diêm Thầm thì thư ký đã gọi điện thoại tới, bảo anh quay lại công ty xử lý công việc.
Bận rộn đến hơn mười một giờ tối Lâm Chương mới có thời gian rảnh, "Tiểu Hi đâu?"
Sau khi nhìn quanh phòng khách mà không thấy Diêm Hi, Lâm Chương suy đoán chắc là Diêm Hi đã trở về.
"Nó về nhà rồi." Diêm Thầm để điện thoại di động xuống, đi tới ôm lấy Lâm Chương, đặt cằm trên bả vai anh, nhỏ giọng giận dỗi nói: "Vừa về đến nhà đã quan tâm người khác, sao em không hỏi thăm tôi hả."
"Lại làm nũng." Lâm Chương bất đắc dĩ cười cười, sau khi mất trí nhớ Diêm Thầm sắp trở thành quỷ làm nũng mất rồi.
Diêm Thầm cây ngay không sợ chết đứng phản bác: "Tôi đâu có làm nũng, tôi đang ghen đó."
Lâm Chương bật cười, Diêm Thầm ngoắc ngoắc tay anh rồi dẫn anh lên lầu, "Tiểu Ngô vừa gọi báo cho tôi là tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình, em có thể sắp xếp thời gian không?"
"Ừm, tôi chuẩn bị xong hết rồi."Hiện tại Lâm Chương bận rộn như vậy cũng là vì để trống lịch để có thể tham gia chương trình, đương nhiên đến lúc đó anh sẽ rảnh.
Nghĩ đến việc có thể lợi dụng lúc ghi hình để quang minh chính đại thể hiện tình cảm với Lâm Chương, khóe miệng Diêm Thầm sắp ngoác đến mang tai luôn.
"Tôi đi tắm đã." Lâm Chương cởi áo khoác âu phục, cầm áo ngủ trên tay tiến vào nhà tắm.
Thật ra Diêm Thầm hơi mất tập trung, trong đầu hắn luôn suy nghĩ về việc của Lâm Viêm.
Nhìn thấy Lâm Chương đi vào nhà tắm, không biết nghĩ đến cái gì, mặt Diêm Thầm bỗng nhiên đỏ bừng, chờ sau khi đi ra khỏi phòng, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, Lâm Chương lại ngủ phòng bên cạnh!
Thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt Diêm Thầm từ từ sâu thẳm, hắn dựa vào vách tường tự lẩm bẩm: "Tề Chử Châu à…"
Hắn và Lâm Chương không chung trường đại học nhưng khoảng cách lại rất gần, hai trường nằm đối diện nhau, cách một con đường lớn, Diêm Thầm thường hay chạy đi tìm Lâm Chương chơi. Tề Chử Châu và Lâm Chương là bạn cùng lớp, thành tích của hai người đều rất xuất sắc, là người đứng thứ nhất và thứ hai trong lớp, đương nhiên nói chuyện rất hợp nhau, quan hệ cũng ngày càng thân thiết.
Nói đến việc Diêm Thầm tỏ tình với Lâm Chương thì thật ra cũng có liên quan tới Tề Chử Châu, mặc dù lúc đó hắn không cảm thấy Tề Chử Châu có gì đó với Lâm Chương, nhưng hắn rất ghen tị với sự tồn tại của y, trước giờ hắn không có tính do dự hay lưỡng lự, vì thế khi hiểu rõ tình cảm mà mình dành cho Lâm Chương không phải tình anh em mà là tình yêu thì hắn đã quyết đoán lựa chọn tỏ tình.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc bị Lâm Chương từ chối, nhưng vậy thì đã sao, từ chối thì hắn lại theo đuổi, nhưng nếu như không nói cho Lâm Chương tâm ý của mình, Lâm Chương sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ đến phương diện đó.
Lâm Viêm nói rằng hắn là người chia rẽ Tề Chử Châu và Lâm Chương, lẽ nào lúc trước hai người bọn họ là người tình ta nguyện nhưng vì mình tỏ tình trước, với lại Lâm Chương bị vướng mắc bởi ân tình của Diêm gia nên không tiện từ chối…
Diêm Thầm chợt lắc đầu, không, sẽ không đâu, Lâm Chương nói em ấy chưa từng thích người khác, chỉ từng thích mình thôi.
Không tin vợ mình mà lại đi tin quỷ gây sự Lâm Viêm kia, trừ khi mình điên cmnr, nhưng tại sao Lâm Chương lại sử dụng thì quá khứ?
Diêm Thầm hơi nhướng mày, cứ thấy có gì đó không đúng.
Má! Lẽ nào Lâm Chương không thích mình của hiện tại mà vẫn còn nhớ Diêm súc sinh kia?
Diêm súc sinh đồng ý với Lâm Viêm sẽ tác thành cho Lâm Chương là sao? Tác thành cái gì?
"Bốp!" Diêm Thầm nghiêm mặt, giơ tay tự vả cho mình một cái.
Hắn cảm thấy thấy mình sắp bị nhấn chìm trong biển dấm rồi!
Lâm Chương tắm xong đi ra, kinh ngạc nhìn dấu tay trên mặt Diêm Thầm, "Ai đánh anh?"
Rõ ràng lúc trở về không có, trong nhà lại không có người khác, vậy chỉ có thể là Diêm Thầm tự đánh mình.
"Anh… có muốn hẹn ngày mai đến bệnh viện khám não không?"
"Não tôi không có vấn đề gì cả! Vừa nãy đập muỗi vô tình mạnh tay quá thôi." Diêm Thầm bước lên trước, treo trên người Lâm Chương như động vật không xương sống, tủi thân nói: "Ca ca, đau quá à, em thổi thổi cho tôi đi."
Lâm Chương giơ tay đẩy hắn ra, Diêm Thầm vẫn không chịu nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt át như chó con nhìn Lâm Chương, "Ca ca, đau."
Lâm Chương cảm thấy trái tim mình như bị đập trúng, anh không thể nhẫn tâm từ chối được khi Diêm Thầm như này, ánh mắt anh hơi né tránh, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu qua loa thổi phù phù hai cái lên mặt Diêm Thầm, anh mới vừa đánh răng xong, hương vị bạc hà nhàn nhạt thoảng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!