Lâm Chương vội vã chạy từ công ty về nhà thì thấy Lâm Viêm đang ngồi một mình trên ghế sofa, trên mặt đắp một chiếc khăn ấm, Diêm Thầm đang cẩn thận bôi thuốc cho Diêm Hi.
"Đau!!!" Khóe mắt Diêm Hi chảy ra vài giọt nước mắt, ngay khi tăm bông trong tay Diêm Thầm chạm tới mặt cô, cô bắt đầu gào thét vô cùng thảm thương.
"Anh, sao anh vụng quá vậy hả!" Diêm Hi tức giận mắng.
"Để tôi." Lâm Chương nhận lấy tăm bông từ tay Diêm Thầm.
Diêm Hi vừa nhìn thấy Lâm Chương, càng tỏ vẻ tủi thân không chịu nổi, cô mếu máo đáng thương gọi: "Chị dâu —— "
"Được rồi, để anh xem nào, mặt em không sao đâu, Tiểu Hi của chúng ta là cô gái xinh đẹp nhất." Lâm Chương sờ sờ đầu Diêm Hi nhẹ giọng nói.
Lâm Viêm thấy anh trai vừa tiến vào đã vội đi dỗ dành Diêm Hi mà không thèm nhìn gã lấy một cái, nhất thời ấm ức trong lòng, gã đúng là làm ơn mắc oán, cũng không nghĩ xem gã vì ai, cuối cùng anh gã lại đối xử với gã như vậy.
Rõ ràng gã cũng bị Diêm Thầm đấm một cái, sao lại không thấy Lâm Chương đau lòng cho gã cơ chứ.
"Lâm Viêm, xin lỗi Tiểu Hi mau." Lâm Chương bôi thuốc cho Diêm Hi xong liền lạnh giọng nói với Lâm Viêm.
"Tại sao, dù anh có bất công cũng không nên thiên vị như vậy chứ, em cũng bị Diêm Thầm đánh mà!" Lâm Viêm chỉ mặt mình rồi nói.
Lông mày Lâm Chương nhăn lại, anh hạ thấp giọng: "Xin lỗi."
Tính tình bướng bỉnh của Lâm Viêm nổi lên, gã mím môi thành một đường thẳng, chết sống không mở miệng.
Tuy rằng Diêm Thầm đau lòng cho em gái, mà đúng là Lâm Viêm đã bị hắn tẩn cho một trận, coi như trả thù lại rồi, dù sao đây cũng là em trai của Lâm Chương, hắn không muốn Lâm Chương bị kẹp giữa khó xử, bèn ba phải nói: "Thôi được rồi Lâm Chương, Lâm Viêm nó cũng không cố ý, đều là hiểu lầm."
Trên đường về nhà, Lâm Chương đã biết rõ nguyên nhân mọi chuyện, tuy rằng Lâm Viêm bất bình thay anh, nhưng Diêm Hi lại bị tai bay vạ gió, một cô gái nhỏ xinh đẹp, hiện tại mặt sưng phù phồng rộp, vào nhà ai thì nhà ấy cũng đau lòng thôi, "Lâm Viêm, đừng để anh nói lại lần nữa."
Khí thế lộ ra từ một người đã quen đứng trên đỉnh cao, Lâm Viêm chỉ mới là sinh viên làm sao chống đỡ được, cả người gã run lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Xin… Xin lỗi."
"Không phải nói với anh." Lâm Chương lạnh lùng nói.
Lâm Viêm lập tức quay đầu nhìn về Diêm Hi áy náy nói lại một lần, dù là đứa hay cẩu thả tùy tiện như Diêm Hi cũng bị dáng vẻ nghiêm khắc của Lâm Chương dọa sợ, cô run rẩy nắm góc áo Diêm Thầm, không ngờ được khi ngẩng đầu nhìn lên, anh của cô lại đang dùng vẻ mặt mê luyến nhìn chị dâu chằm chằm.
Diêm Hi: "…"
"Được rồi, vì chị dâu tôi sẽ tha thứ cho anh, không có lần sau." Diêm Hi đã hai mươi rồi, không còn ở cái tuổi không hiểu sự đời nữa, cô biết đây là người thân duy nhất của Lâm Chương, sau này còn phải qua lại, đương nhiên cô sẽ không để Lâm Chương đứng giữa khó xử nên thuận tiện hòa giải.
Lâm Viêm nghe thấy lời Diêm Hi nói, nắm đấm chợt siết chặt, gã cắn răng nghiến lợi nói: "Anh của tôi là đàn ông."
"Đương nhiên là tôi biết." Diêm Hi không hiểu ra sao, khi Lâm Chương được đưa đến nhà bọn họ, cô mới bảy tuổi, nhiều năm qua đi, Lâm Chương cũng xem như nhìn cô trưởng thành, không khác gì anh trai ruột của cô cả.
"Vậy cô còn dám dùng cách gọi đó nhục nhã anh ấy!" Lâm Viêm không thể nhịn được nữa, gã tức giận nói.
Nghe Lâm Viêm nói như thế, Diêm Hi chợt kinh ngạc, "Nào có! Chị dâu, em không có ý nhục nhã anh mà…"
Lâm Chương thấy Diêm Hi lộ vẻ mặt kinh hoảng, anh giơ tay vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ về nói: "Anh biết, anh cũng nói với em là anh không để ý rồi mà, chớ để ở trong lòng."
"Lâm Viêm, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, Diêm gia không có ai bắt nạt anh, anh sống rất tốt, em đừng có suy đoán lung tung."
Nhưng Lâm Viêm vẫn không tin, gã căm phẫn phản bác: "Làm sao anh có thể sống tốt được! Nếu như không phải lúc trước Diêm Thầm chia rẽ anh và anh Tiểu Tề, hai người các anh đã sớm ở bên nhau rồi! Nếu như không phải hắn ép anh báo đáp thì sao anh có thể kết hôn với hắn, sao có thể bị Diêm gia sai khiến nhiều năm như vậy."
"Rõ ràng hắn đã đồng ý tác thành cho anh, sao có thể vừa quay đầu đã không giữ lời, lại còn giả bộ không xảy ra chuyện gì cả, giờ anh lại nói với em là cái loại người hai mặt này không bắt nạt anh?!"
Vừa dứt lời, Lâm Viêm đột nhiên nhận ra mình lỡ miệng, gã run sợ che miệng lại, quay ngoắt sang một bên.
"Em nói sao? Hắn đồng ý tác thành cho anh cái gì?" Đúng lúc này, đầu óc rối tung của Lâm Chương chợt lộ ra một suy đoán.
Lâm Viêm lặng im không trả lời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!