Lâm Chương đè tay Diêm Thầm lại, ánh mắt trầm tĩnh mà nói: "Không còn sớm nữa, sáng mai tôi còn có hội nghị."
Đây là một lời từ chối khéo léo, Diêm Thầm kinh ngạc nhìn Lâm Chương, mất mát thu tay về, "À, được rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Diêm Thầm, Lâm Chương cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao anh vẫn không nên vượt quá giới hạn với hắn.
Hai người nằm thẳng lại nhưng không một ai thấy buồn ngủ, Lâm Chương vươn tay tắt đèn, "Tôi tắt đèn đây."
Cả căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Lâm Chương trở mình nằm đưa lưng về phía Diêm Thầm, nhịp tim đập của anh còn chưa bình phục, vừa nãy thiếu chút nữa anh đã đánh mất lý trí mà lăn lộn với hắn.
Hai lần trước uống rượu say, anh đã buông thả tự cho phép mình thân mật với Diêm Thầm, vốn không nên như vậy, ít nhất hai lần đó anh còn có cớ nói mình uống say, nhưng lần này anh và Diêm Thầm đều tỉnh táo, anh tuyệt đối không thể lừa mình dối người được nữa.
Trong bóng tối, Lâm Chương vốn tưởng rằng Diêm Thầm đã ngủ, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe thấy giọng nói của hắn, "Lâm Chương, em đang ngủ hả?"
Trầm mặc một lát, Lâm Chương nhẹ giọng nói: "Không có."
Vị trí sau lưng Lâm Chương bị trũng xuống, Diêm Thầm dịch đến gần anh, tựa đầu trên tấm lưng gầy gò của Lâm Chương, không nói gì.
Màn đêm lạnh như băng, ánh trăng mờ ảo lọt qua kẽ hở trên rèm cửa, tỏa ra một chút ánh sáng nhạt.
"Việc của Thường Kiện, tôi rất xin lỗi, trách oan anh rồi." Trong màn đêm yên tĩnh, Lâm Chương nhớ lại lời mà thư ký nói với anh, anh vẫn còn nợ Diêm Thầm một câu xin lỗi.
"Thường Kiện?" Diêm Thầm ngẩng đầu lên, thần sắc hơi ngừng lại, "Cháu trai kia à, tôi biết là ý tốt của em, em không cần để trong lòng."
Lúc đó Diêm Thầm nhìn thấy Thường Kiện đăng bài trên vòng bạn bè, gần như hắn đã đoán ra được đầy đủ điểm mấu chốt trong đó, hắn không muốn chịu thua và xin lỗi Thường Kiện, cho nên ngoại trừ Lâm Chương dùng danh nghĩa của hắn để tặng quà tạ lỗi thì chắc chẳng còn ai, ba hắn đã biết rõ tính tình của hắn, sẽ không làm cái loại chuyện vất vả mà không được đền ơn này.
Nghĩ rõ ràng mọi thứ, Diêm Thầm cảm giác mình như con cá nóc, thiếu chút nữa giận đến mức nổ tung, thậm chí còn muốn chạy đến công ty Lâm Chương cãi nhau, nhưng một phút sau hắn liền xì hơi.
Từ trước đến giờ Lâm Chương luôn là người lý trí, kể cả khi anh biết được việc Thường Kiện dùng những câu khó nghe kia mắng anh, Lâm Chương cũng sẽ không để tâm, nói vài câu chuyện phiếm mà thôi, không đau không ngứa, cũng chẳng gây trở ngại cho anh.
Nhưng Diêm Thầm lại khác, hắn không thể nghe lọt tai dù chỉ nửa câu nói xấu Lâm Chương, Thường Kiện đừng hòng chiếm được chỗ tốt từ trong tay hắn.
Lâm Chương quay mặt lại đối diện Diêm Thầm, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ, anh chăm chú nhìn Diêm Thầm rồi nói: "Cảm ơn anh đã trút giận thay thôi, dù là mấy năm trước hay là hiện tại."
"Mấy năm trước?" Diêm Thầm đột nhiên nhớ lại hình như đúng là mấy năm trước Thường Kiện từng bị mình đánh nhập viện, sau đó hai người bọn họ liền tuyệt giao, Thường Kiện xuất ngoại vừa trở về.
"f*ck! Quả nhiên là chó thì không thể đổi được tính ăn shit." Diêm Thầm mắng, tức giận nói: "Sao tôi lại quên là mình từng tuyệt giao với nó chứ, đã thế còn từng đánh nhau nữa, vậy mà tôi lại đi tham gia tiệc đón gió tẩy trần của thằng cháu trai kia, thật là buồn nôn!"
Lâm Chương thấy hắn thở phì phò, không nhịn được cười, "Không sao đâu, anh quên nhiều chuyện như vậy, chỉ mỗi nhớ tới hắn mới buồn nôn mà."
Diêm Thầm tỉ mỉ nghĩ lại, có đạo lý, không hổ là Lâm Chương, đầu óc rất thông minh.
Hắn thừa dịp bầu không khí hòa hoãn, lặng lẽ ôm Lâm Chương vào trong lồng ngực, "Tôi sẽ không cho phép người khác nói xấu em, bắt nạt em."
Lâm Chương đang muốn đẩy hắn ra thì nghe thấy Diêm Thầm ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ca, anh yêu em."
Ngay lập tức, Lâm Chương tâm loạn như ma, muôn vàn suy nghĩ trôi nổi, cánh tay đặt bên trong chăn của anh khẽ run, chậm rãi nắm chặt.
Hai gò má và lỗ tai Diêm Thầm nóng rực, hắn ngừng thở hồi hộp chờ đợi Lâm Chương trả lời, song đáp lại hắn lại là một mảnh yên tĩnh đến chết lặng.
Cổ hắn cứng ngắc như cỗ máy bị rỉ sét, hắn chậm rãi cúi đầu thăm dò, đập vào mi mắt lại là một gương mặt đang say ngủ, vẻ mệt mỏi hằn sâu giữa hai hàng chân mày.
Cảm xúc trong lòng Diêm Thầm chợt chững lại, suýt chút nữa hít không thông, hắn thâm tình thổ lộ, sao Lâm Chương có thể ngủ như vậy chớ? Chẳng lẽ Lâm Chương nghe tới chán rồi?
Nhưng sau lần tỏ tình khi ấy thì đây là lần đầu tiên hắn nói mà!
Diêm Thầm tủi thân nhìn chằm chằm Lâm Chương, cuối cùng vừa bất lực vừa đau lòng hôn một cái lên mi tâm của anh, "Quai Quai, ngủ ngon."
Diêm Hi ở phòng bên cạnh không ngờ anh trai và chị dâu lại ngủ sớm như vậy, nửa khuôn mặt của cô ép sát lên tường, may là mặt của cô xinh đẹp tự nhiên, bằng không với cường độ lực ép này thì đã sớm nhập viện rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!