Không phải chúng ta, chỉ có tôi phải chuyển nhà thôi.
Trong lòng Lâm Chương nổi lên sóng gió, trên mặt lại bình tĩnh, "Đáng lẽ tôi phải đi công tác, nhưng sau khi nghe tin anh bị tai nạn thì hủy lịch trình rồi."
"Đi công tác cần mang nhiều hành lý như vậy sao?" Suy nghĩ của Diêm Thầm vẫn chỉ là sinh viên đại học, chưa có kinh nghiệm làm việc, không hiểu rõ tình hình thực tế của chuyến công tác.
"Ừm, lần này bay nước ngoài, thời gian đi khá lâu." Lâm Chương nghiêm túc lừa dối, Diêm Thầm không những tin, mà còn tin không chút nghi ngờ, đau lòng ôm lấy anh nói: "Lâm Chương em vất vả rồi, sao tôi lại ăn hại như vậy?"
Diêm Thầm tự nhủ chẳng lẽ bởi vì phải xa Lâm Chương quá lâu, đả kích quá lớn khiến tinh thần hoảng hốt nên mới xảy ra tai nạn xe cộ?
Có lý có bằng chứng, đáng giá tin phục.
Lâm Chương cũng không biết hoạt động tâm lý của Diêm Thầm, anh vỗ lưng hắn, "Lên lầu nghỉ ngơi chút đi, tôi dọn dẹp lại chỗ này đã."
Lúc nhận được điện thoại báo Diêm Thầm xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Chương đang ở nhà thu dọn hành lý của mình, anh và Diêm Thầm ly hôn, Diêm Thầm lựa chọn ra đi tay trắng, tất nhiên Lâm Chương không đồng ý, Diêm Thầm đành lấy căn hộ này.
Hai người bởi vì vấn đề phân chia tài sản, lôi kéo hơn nửa tháng, cuối cùng khi Lâm Chương đi tiểu đêm ngẫu nhiên nhìn thấy Diêm Thầm ngồi một mình trên ban công hút thuốc, khi đó anh bỗng nhiên ý thức được, hóa ra đối với Diêm Thầm thì ở cùng anh đã trở thành một loại tra tấn rồi sao.
Cho nên Lâm Chương lựa chọn buông tay, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, Diêm Thầm mất trí nhớ khiến cho anh tiếp tục rơi vào tình cảnh khó xử.
Lâm Chương nhấc hành lý lên lầu, anh không tiến vào phòng ngủ chính mà là bỏ đồ vào phòng ngủ phụ, Diêm Thầm tò mò đi tới, "Phòng của chúng ta không phải ở bên cạnh sao? Tôi nhận lầm rồi hả?"
"Không lầm, bây giờ anh cần dưỡng bệnh, tôi bận việc sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi." Lý do của Lâm Chương rất đầy đủ, nhưng trong lòng Diêm Thầm lại không muốn thế.
Ngũ quan Diêm Thầm cương nghị, đường nét sắc bén, khung xương thiên về người Châu Âu, mặt mày thâm thúy, tóc ngắn đen tuyền, thân hình cao lớn kiên cường, khi thu lại nụ cười sẽ khiến người run rẩy không dám trêu chọc, giống như con báo đang săn mồi.
"Sẽ không." Hắn nhỏ giọng lầu bầu nói: "Em không ở đây mới ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi."
Lời này lọt vào tai Lâm Chương, vẻ mặt anh hơi ngừng lại, "Anh nhớ ra rồi?"
"Nhớ ra cái gì?" Diêm Thầm mê man nhìn về phía anh.
Thấy thần sắc Diêm Thầm không giống giả bộ, Lâm Chương hơi mất mát đồng thời cảm thấy vui mừng khi sống sót sau tai nạn, các loại cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau, khiến cho lồng ngực anh bị đè nén đến mức hoảng loạn.
Lời nói vừa rồi, trước đây Diêm Thầm cũng từng nói với Lâm Chương, giống nhau như đúc, chẳng trách Lâm Chương lại hiểu lầm Diêm Thầm khôi phục trí nhớ.
Diêm Thầm đứng đực mặt ở cửa như khúc gỗ, Lâm Chương dừng động tác thu thập hành lý, ngẩng đầu nói với hắn: "Bây giờ anh 20 tuổi đúng không?"
Tuy rằng không rõ nguyên do nhưng Diêm Thầm vẫn gật đầu một cái, đúng vậy hắn mới 20 tuổi, vẫn đang học đại học đây này.
"Lúc chúng ta 20 tuổi, vẫn chưa tiến triển đến mức cùng chung chăn gối đúng không, anh không cảm thấy quá nhanh rồi à?" Lâm Chương nói cứ như thật.
Diêm Thầm bối rối vài giây, mặt chợt đỏ bừng, nếu thật sự ngủ cùng Lâm Chương nhịp tim của hắn sẽ nổ tung, Lâm Chương sẽ làm loại chuyện này với hắn sao?
Càng nghĩ càng đen tối, mặt Diêm Thầm như bị lửa thiêu, "Em… Em nói đúng."
Trên đời này tại sao còn có người tốt như Lâm Chương chứ, em ấy là thiên sứ sao? Luôn luôn lo nghĩ vì tôi.
Cố gắng xem nhẹ tầm mắt nóng rực của Diêm Thầm, Lâm Chương đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt: "Nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đã kết hôn rồi, tương lai còn dài."
Chờ vết thương của Diêm Thầm khỏi hẳn, khôi phục trí nhớ, hẳn nên cảm ơn mình vì đã lừa hắn.
"Ừ." Diêm Thầm nhiệt tình tăng vọt, hai mắt sáng ngời, "Tôi giúp em thu dọn."
"Không cần, anh đừng lộn xộn, đi nghỉ ngơi đi." Lâm Chương cầm móc treo quần áo vào tủ.
Đương nhiên Diêm Thầm không thể rời đi, hắn còn muốn đợi Lâm Chương lâu một chút, giúp Lâm Chương mắc quần áo vào móc, Lâm Chương phụ trách treo lên, hai người phối hợp ăn ý mau chóng dọn xong đồ đạc, nhưng mấy thứ này không phải quá nhiều rồi đó chứ, "Lâm Chương, em phải đi công tác nửa năm hả?"
Lâm Chương: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!