"Mau ngồi xuống, trưa nay tôi ăn cơm ở nhà ba mẹ, lúc đó thấy mùi vị của cái này rất ngon nên muốn cho em nếm thử, em ăn đi." Ánh mắt Diêm Thầm nóng bỏng mà nhìn Lâm Chương.
Hắn ngồi bên cạnh lải nhải nói chuyện với Lâm Chương, Lâm Chương cũng không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại lồng ngực như được ngâm nước nóng, bốc hơi nước, làm cho viền mắt của anh nóng lên.
"Ăn ngon không?" Diêm Thầm mong đợi nhìn Lâm Chương.
Lâm Chương gật gật đầu, "Ngon lắm."
"Hì hì, tôi biết em sẽ thích mà." Diêm Thầm nhếch miệng cười, cuối cùng ngượng ngùng nhìn chằm chằm Lâm Chương, "Vậy… em không thưởng cho tôi hả?"
Lâm Chương mờ mịt, thẳng thắn hỏi: "Anh muốn gì, tôi mua cho anh."
"Thứ tôi muốn, em không cần mua." Diêm Thầm nháy mắt một cái, cố gắng ám chỉ cho Lâm Chương.
"Cái gì?" Lâm Chương hoang mang, anh thật sự không rõ ý của Diêm Thầm.
Diêm Thầm không ngờ tới Lâm Chương và hắn không ăn ý tẹo nào, chỉ có thể công khai chỉ lên miệng mình.
Lần này mạch não của Lâm Chương rốt cuộc đồng điệu với Diêm Thầm, cơm trong miệng chợt cứng ngắc, "Khụ… Miệng tôi đang dính mỡ."
"Tôi không ngại đâu, Lâm Chương~" Diêm Thầm quơ quơ ống tay áo Lâm Chương, ngữ điệu gọi anh uốn éo cứ như sóng nước.
Mí mắt Lâm Chương giật giật, mãi không chịu nhúc nhích. Cả người Diêm Thầm dính lên người Lâm Chương, "Lâm Chương, Quai Quai, ca ca, ông xã~ "
Lâm Chương nổi da gà khắp người, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Đừng gọi linh tinh."
Diêm Thầm vẫn không chịu buông tha anh, cố ý ghé vào lỗ tai anh: "Ông xã, ông xã, ông~ xã~"
Muốn chết hả trời, Lâm Chương nhanh chóng che miệng Diêm Thầm lại, anh thực sự không chịu nổi Diêm Thầm 1m9 cứ như gái hộp đêm uốn éo giọng gọi ông xã.
Đối diện với ánh mắt sạch sẽ sáng ngời của Diêm Thầm, trái tim Lâm Chương đập thình thịch, thật giống như được trở lại lúc bọn họ đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, cứ như bị đầu độc, anh cúi đầu trân trọng hôn một cái xuống mi tâm của Diêm Thầm.
Mặc dù nụ hôn này không rơi trên môi, nhưng hình như càng khiến Diêm Thầm động lòng hơn, nhưng động lòng thì động lòng, Diêm Thầm ngày càng tham lam cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn thừa dịp Lâm Chương không chú ý bèn kéo cái tay đang che miệng mình xuống, đột nhiên xông tới hôn, Lâm Chương bất ngờ không kịp chuẩn bị liền ngã về sau.
Thân ảnh hai người biến mất, chỉ còn lại một cánh tay trắng nõn thon dài duỗi ra, khớp xương ngón tay rõ ràng đột nhiên bấu chặt lưng ghế sô pha, một lát sau cái tay kia bị kéo xuống vòng lên cổ Diêm Thầm.
"A… Diêm Thầm, được rồi… Buông tôi ra…" Sau một hồi th* d*c, Lâm Chương vỗ vỗ sau lưng Diêm Thầm.
Nhưng Diêm Thầm không những không buông anh ra mà còn cúi đầu hôn tiếp, Diêm Thầm hôn không có quy tắc, hoàn toàn hành động theo bản năng, cứ như con chó nhỏ dính người.
"Diêm Thầm, đừng…" Lâm Chương bị hắn hôn tới mức ngứa ngáy, anh nghiêng đầu né tránh.
Diêm Thầm giữ chặt Lâm Chương, dùng ánh mắt tủi thân nhìn anh, "Tại sao hắn có thể hôn, tôi không thể?"
Lâm Chương đột nhiên cứng người, anh không thể nói cho Diêm Thầm biết rằng hai người bọn họ đã ly hôn, đương nhiên không thể hôn, chỉ có thể ậm ờ trả lời: "Không có, đừng nói như kiểu tôi đang ngoại tình vậy."
"Đối tượng ngoại tình là tôi thì không sao cả, tôi vừa trẻ vừa khỏe, vừa có thể là chó con vừa có thể là sói con, ca ca, thật sự không động lòng sao? Tôi rất ngoan đó, ca ca." Diêm Thầm vừa gọi Lâm Chương vừa đuổi theo đôi môi anh.
Nói thật, Lâm Chương cũng động lòng rồi, trước đây anh chưa từng được nghe Diêm Thầm gọi anh là ca ca, bây giờ nghe thấy Diêm Thầm ngoan ngoãn gọi anh như vậy thì không khỏi mềm lòng, dâng lên ý muốn bảo vệ.
"Hôn mặt tôi đầy nước miếng rồi." Lâm Chương quay đầu sang, gõ nhẹ trán Diêm Thầm, "Anh là chó con đấy à?"
Diêm Thầm bưng trán, oan ức nhìn anh, Lâm Chương giơ tay đè đầu hắn xuống, thấp giọng nói: "Mở miệng."
Vì vậy, lần đầu tiên Diêm Thầm cảm nhận được cái gì gọi là thế giới của người lớn, cái gì gọi là nhân gian cực lạc, hắn bị Lâm Chương hôn cho thở hồng hộc, linh hồn nhỏ bé sắp bay lên trời tới nơi rồi.
Nếu như không phải Lâm Chương đè cái tay hư hỏng của hắn lại, hắn thật sự không biết sẽ làm cái gì bên trong phòng làm việc của Lâm Chương nữa.
Đập vào mắt hắn là dáng vẻ quần áo xốc xếch của Lâm Chương, áo sơ mi chẳng biết bị hắn kéo ra ngoài từ khi nào, lộ ra một đoạn eo gầy nhỏ trắng nõn, Diêm Thầm nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy tầm mắt đặt ở đâu cũng không thích hợp, đuôi mắt Lâm Chương lộ một vệt hồng, như hoa đào tháng ba, đôi môi đỏ sẫm ướt át như dính nước sương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!