Về đến nhà, bụng hai người đã đói cồn cào nhưng lại không có tâm trạng ăn uống, Diêm Thầm đem theo cặp mắt sưng đỏ vào nhà bếp, Lâm Chương gọi hắn lại, "Anh đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, để tôi làm cơm tối."
Bởi vì vừa khóc xong, giọng Diêm Thầm khàn khàn còn mang theo âm mũi, "Không cần, để tôi làm cho."
"Diêm Thầm, hai người ở bên nhau, không nên tính toán vấn đề ai trả giá nhiều hay ít, anh đừng như vậy." Nói thật là Lâm Chương hơi đau lòng, lâu lắm anh chưa thấy Diêm Thầm khóc như vậy rồi, hơn nữa lại còn khóc vì anh.
Diêm Thầm bĩu môi, đi lên trước kéo tay Lâm Chương, móc từng ngón tay anh, âm thanh vẫn còn nức nở: "Tôi biết rằng nói lời này rất xảo quyệt, nhưng dù tôi bao nhiêu tuổi, tôi vẫn luôn là Diêm Thầm, những việc bị tôi lãng quên đều đã thực sự xảy ra, tổn thương mà em từng chịu cũng không thể xóa bỏ."
"Thế nhưng em có thể cho tôi một cơ hội không, không phải mười chín tuổi, cũng không phải hai mươi tám tuổi mà chính là Diêm Thầm hai mươi tuổi đang đứng trước mặt em đây, cho tôi một cơ hội để tôi yêu em thật trọn vẹn."
Diêm Thầm nhìn sâu vào hai mắt Lâm Chương, ngón tay từ từ nắm chặt, đồng tử hơi lấp lóe lộ ra vẻ căng thẳng, "Tôi biết hiện tại mình vẫn chưa đủ thành thục, xin em cho tôi chút thời gian, tôi sẽ mau chóng trưởng thành, đối tốt với em, em đừng nhớ đến tôi của trước kia nữa nhé.
Hắn biết yêu cầu của mình rất nhiều, cũng rất mặt dày, nhưng hắn không thể ngừng đố kị cái người đã kết hôn với Lâm Chương sáu năm kia, mặc dù bị đối xử như thế, nhưng anh vẫn nói tốt cho "hắn", Lâm Chương nhất định rất yêu kẻ kia.
Trái tim Lâm Chương run lên, anh nâng tay sờ đầu Diêm Thầm, lớn tướng như vầy rồi mà còn thích làm nũng, "Có ngốc không hả."
Cứ thích ăn dấm của chính mình, không phải tự chuốc phiền à.
Nhưng Lâm Chương cũng hiểu được rằng chỉ bởi Diêm Thầm quá yêu anh, cho nên mới có thể có mấy ý nghĩ dở hơi đó, hai mươi tuổi Diêm Thầm, thẳng thắn nhiệt tình, kể cả vũng nước tĩnh lặng là anh cũng bị nhấc lên gợn sóng.
Anh giơ tay sờ đôi mắt Diêm Thầm, đôi mắt này hiện tại đang chuyên tâm nhìn anh, chỉ mình anh, nhưng có thể được bao lâu đây, có lẽ ngày mai Diêm Thầm sẽ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó sẽ chỉ còn lại mình anh ngày càng lún sâu vào trong đoạn tình cảm này, khó có thể thoát khỏi.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Lâm Chương động viên hắn nhưng không trực tiếp trả lời Diêm Thầm, ánh mắt sáng như sao của Diêm Thầm từ từ ảm đạm.
Trưa ngày hôm sau, Diêm Sĩ Huyên gọi điện cho Diêm Thầm để hắn trở về ăn cơm, vốn Diêm Thầm không muốn đi, nhưng Diêm Sĩ Huyên bảo có chuyện muốn nói với hắn.
"Thầm Thầm, mau ngồi xuống đây, đồ ăn vừa mới làm xong đó." Đinh Uyển Như vẫy vẫy tay gọi Diêm Thầm.
"Mẹ." Sau khi ngồi xuống, Diêm Thầm chợt cảm thấy ở nhà như thiếu đi cái gì đó, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Đinh Uyển Như: "Diêm Hi không ở nhà hả mẹ?"
Đinh Uyển Như múc đầy bát canh nấm trắng rồi đặt trước mặt hắn, "Tiểu Hi đang thực tập năm ba, bận quá nên lâu lắm nó không về rồi."
"Diêm Hi đã học đại học năm ba rồi á?" Trong trí nhớ của Diêm Thầm, Diêm Hi vẫn còn là đứa trẻ mười hai tuổi, tuy rằng trước đây quan hệ của hắn và Đinh Uyển Như không tốt nhưng hắn đối xử với em gái Diêm Hi cũng không tệ lắm.
Đinh Uyển Như che miệng cười nói: "Nó đã lớn tướng rồi, có điều sắp tới nó được nghỉ mấy ngày, hai anh em các con có thể tụ họp một chút."
Diêm Thầm không từ chối, hắn cũng đang rất tò mò sau khi lớn lên thì đứa nhóc thối Diêm Hi kia thành cái dạng gì rồi.
"Về rồi à." Diêm Sĩ Huyên đi từ lên tầng xuống, mặt không biểu tình nói.
Diêm Thầm vừa nhìn thấy ông bèn theo phản xạ mà né ra xa, Diêm Sĩ Huyên trừng mắt: "Chạy cái gì? Chẳng lẽ ba còn đánh mày à!"
"Sao lại không, ba đánh con cũng không ít đâu đó." Diêm Thầm tủi thân cầm bát núp sang một bên.
"Mày cũng hai mươi tám rồi, ba còn đánh mày làm gì? Trước đây đánh mày là bởi vì mày còn nhỏ, không hiểu chuyện." Diêm Sĩ Huyên chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Diêm Thầm nghĩ thầm, hắn lớn rồi cũng có hiểu chuyện đâu, nhìn coi hắn toàn làm mấy thứ gì đâu không.
"Ngồi xuống đi." Diêm Sĩ Huyên có chút mệt tâm, những năm này vất vả lắm Diêm Thầm mới có thể chín chắn hơn, kết quả đùng phát trở về trước giải phóng, biến lại thành một con khỉ mới sinh.
Diêm Thầm cảnh giác bưng cái bát, cha hắn vừa có động tác hắn liền nhanh chóng né tránh!
Sau khi đồ ăn được bày biện chỉnh tề, Diêm Sĩ Huyên cũng không nói chuyện nữa, yên lặng ăn cơm, ngược lại Đinh Uyển Như thỉnh thoảng nói mấy câu cùng Diêm Thầm, hỏi hắn có nhớ lại cái gì hay không, tình trạng thân thể ra sao.
Yên ổn ăn xong bữa trưa, Diêm Thầm cảm thấy giật mình, đây là cha hắn hả? Chẳng lẽ già rồi, rửa tay gác kiếm?
Hắn tỉ mỉ quan sát Diêm Sĩ Huyên, bỗng nhiên phát hiện hình như cha hắn già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt ngày càng rõ nét, Diêm Thầm như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, thật sự có tám năm đã trốn mất khỏi sinh mệnh của hắn.
Diêm Sĩ Huyên đặt bát đũa xuống, không để ý tới Diêm Thầm đã im lặng rõ lâu, ông lau miệng, nói: "Gần đây con với Tiểu Chương thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!