"Cục máu đông đã nhỏ hơn trước nhiều rồi, Diêm Thầm tiên sinh khôi phục rất tốt." Bác sĩ cầm ảnh phim chụp của Diêm Thầm quan sát, lộ ra nụ cười.
Lâm Chương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Diêm Thầm, cuối cùng hai người mới ngồi xe về nhà.
"Có phải sau khi cục máu đông biết mất, tôi sẽ khôi phục ký ức?" Diêm Thầm rầu rĩ không vui hỏi.
"Ừm, bác sĩ nói như thế mà." Lâm Chương thấy hắn không vui, đại khái đoán được Diêm Thầm lại đang ăn dấm chua của chính mình rồi.
"Dù Diêm Thầm bao nhiêu tuổi thì cũng đều là anh, anh không cần phải để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, so đo với chính mình như thế."
Khóe môi chìm xuống, Diêm Thầm thầm nói nhưng tôi không thể chấp nhận được việc Diêm sói già kia chính là mình.
"Nếu tôi khôi phục trí nhớ, liệu có thể nhớ được mấy chuyện hiện tại không?" Diêm Thầm nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chương.
Hai mắt hắn đen láy bóng loáng, thẳng thắn nóng rực, viết đầy tình cảm yêu thương dành cho Lâm Chương.
Lâm Chương hơi sửng sốt, "Chỉ cần anh muốn, anh sẽ nhớ được."
Diêm Thầm bỗng nhiên dựa đầu vào bả vai Lâm Chương, buồn buồn nói: "Vậy tôi không muốn khôi phục trí nhớ." Tôi sợ hắn bắt nạt em, làm em khóc, tôi cũng sợ hắn không yêu em.
"Có ngốc không hả, mất trí nhớ cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì, huống chi anh còn phải làm việc đấy, anh cũng bảo là phải chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo rồi mà?" Lâm Chương sờ sờ đầu của hắn, tâm loạn như ma.
Diêm Thầm không thể vĩnh viễn mất trí nhớ, chờ Diêm Thầm khôi phục ký ức ngày ấy, chính là thời điểm hai người bọn họ mỗi người một ngả, mấy ngày này là do anh trộm được, mặc dù rất đê tiện, nhưng anh cũng không nỡ buông tay.
Sau khi đưa Diêm Thầm về nhà, Lâm Chương trở về công ty, thư ký đi nhanh tới báo cáo cho anh: "Thường tổng đến, đang ở văn phòng chủ tịch."
Lâm Chương nhíu nhíu mày lại, "Bởi vì chuyện gì?"
Thư ký đi theo sát nói: "Hình như là đến tố cáo Diêm thiếu."
Sự việc Diêm Thầm đánh Thường Kiện lần trước không phải đã qua rồi sao? Tại sao lại đến tố cáo, Thường Kiện này vẫn chưa cai sữa mẹ à?
"Cốc cốc cốc —— "
Lâm Chương đẩy đẩy cửa phòng chủ tịch, "Ba, Thường tổng."
"Tiểu Lâm à, cháu đến rất đúng lúc, Diêm Thầm nhà cháu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thường Kiện nhà chú đang an ổn dưỡng thương ở bệnh viện, nó không tự đến xin lỗi cũng thôi đi, đã vậy còn đến phòng bệnh đập phá và đưa đồng hồ cho Thường Kiện!" Cha Thường tức giận quát ầm lên.
Lâm Chương nhìn Diêm Sĩ Huyên một cái, Diêm Sĩ Huyên ngầm thừa nhận gật đầu, xem ra cha Thường cũng không có vu oan Diêm Thầm.
"Thường tổng, hết sức xin lỗi, Diêm Thầm và Thường tiên sinh đều là người cùng lứa, quan hệ của hai người vẫn luôn không tệ, hắn cũng không phải là người cáu kỉnh thất thường không biết tốt xấu, cháu nghĩ đã có hiểu lầm gì đó." Lâm Chương đánh thái cực quyền, bình tĩnh nói.
Cha Thường thấy Lâm Chương bình tĩnh thoải mái, tức giận tích tụ ở lồng ngực, quái gở nói: "Lời này của cháu là sao? Diêm Thầm đánh Thường Kiện là lỗi của Thường Kiện à?"
"Chủ tịch Diêm, Thường Kiện nhà tôi đến tận bây giờ còn chưa xuất viện, hiện tại lại bị Diêm Thầm nhà ông dọa sợ, dù thế nào ông cũng phải cho Thường gia chúng tôi một câu trả lời, còn người con dâu này của ông, nói chuyện cũng quá khó nghe, không quản tốt người đàn ông của mình còn đi đổ lỗi cho người khác…"
"Được rồi Thường tổng, việc nhà tôi không phiền ông phán xét, Tiểu Chương nó rất tốt." Diêm Sĩ Huyên lên tiếng cắt ngang lời nói khó nghe của cha Thường.
Lâm Chương tự mình tiễn cha Thường ra ngoài, còn nghe thấy cha Thường chửi thề, lúc gần đến cửa thang máy, Lâm Chương nghe thấy ông ta nói: "Có cha sinh không có mẹ dạy, không hổ là mặt hàng do kẻ thứ ba nuôi dưỡng."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Chương liền chìm xuống, "Thường tổng, ăn nói cho cẩn thận."
Âm thanh của anh lạnh lẽo, lộ ra lưỡi dao sắc bén, đáy mắt như chứa sương lạnh, dọa cho cha Thường đang diễu võ dương oai sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cần cổ như bị một bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt, nói không ra lời.
Sau khi đưa cha Thường rời đi, Lâm Chương bình tĩnh nói với thư ký: "Tra xem hôm đó xảy ra chuyện gì."
Tám giờ tối, Lâm Chương vẫn đang tăng ca, tin tức ly hôn liên quan tới Diêm Thầm như mọc cánh bay đầy trời.
Thư ký nhanh chóng gọi điện thoại cho anh báo cáo chuyện này, bút trong tay Lâm Chương "Lạch cạch" một tiếng rớt xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!