"Diêm Thầm tiên sinh chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, chờ cho cục máu đông chèn vào dây thần kinh biến mất, thì có thể khôi phục lại ký ức." Bác sĩ điều trị chỉ vào ảnh chụp X quang nói.
Lâm Chương nhíu chặt lông mày, trên trán dày đặc mồ hôi, "Cần thời gian bao lâu?"
Bác sĩ điều trị khoanh tay, lắc đầu một cái: "Không thể bảo đảm, cụ thể còn phải xem tình trạng khôi phục của bệnh nhân, người nhà tận lực chăm sóc cho hắn nhiều hơn, để hắn giữ được cảm xúc ổn định, đừng k*ch th*ch hắn, nếu không bệnh tình sẽ nặng thêm."
Từ phòng khám đi ra, Lâm Chương xoa huyệt thái dương, vẻ mặt lạnh băng, thư ký vội vàng tiến lên, "Lâm tổng, hội nghị ba giờ chiều nay có cần hoãn lại không?
"Đổi sang ngày mai đi." Lúc này Lâm Chương vẫn chưa đến phòng bệnh thăm Diêm Thầm, cũng không biết tình hình Diêm Thầm bây giờ ra sao rồi.
"Diêm Thầm hắn… ngốc rồi à?" Lâm Chương dừng nửa giây rồi hỏi.
Thư ký giơ tay sờ chóp mũi, biểu tình có chút không nói nên lời, "Không phải, nhưng mà Lâm tổng nên tự mình đi xem đi, Diêm tiên sinh vừa tỉnh lại còn đang tìm ngài đấy."
Tìm anh? Xem ra còn nhớ anh, xác thực không ngốc, vậy Diêm Thầm đã quên cái gì?
Mang theo nghi vấn, Lâm Chương được thư ký dẫn tới phòng bệnh của Diêm Thầm.
Mới vừa đi tới cửa, Lâm Chương liền nghe thấy âm thanh mừng rỡ của Diêm Thầm, "Con thật sự kết hôn với Lâm Chương?"
"Còn có chuyện tốt như vậy?"
"Chân của con vẫn còn ư?"
Giọng lớn thế kia thì xem ra không có gì đáng ngại, Lâm Chương đẩy cửa đi vào, ba Diêm Thầm – Diêm Sĩ Huyên nhắm mắt lại, một mặt ghét bỏ, mẹ Diêm Thầm – Đinh Uyển Như còn đang lau nước mắt, đôi mắt đỏ au.
Nghe thấy tiếng cửa mở, ba người đồng loạt nhìn sang phía anh, Lâm Chương bình tĩnh mở miệng: "Ba mẹ, hai người tới rồi."
"Ừm, khổ cực con Tiểu Chương, bác sĩ nói thế nào?" Thái độ Diêm Sĩ Huyên đối xử với Lâm Chương nhẹ tựa gió xuân, giống như đây mới là con ruột của ông.
Lâm Chương nới lỏng cà vạt, "Bác sĩ nói thân thể Diêm Thầm không có vấn đề gì nghiêm trọng, một thời gian sau sẽ khôi phục trí nhớ, mọi người không cần phải lo lắng."
Nghe Lâm Chương nói thế, hai vợ chồng Diêm Sĩ Huyên thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải kiêng kỵ Diêm Thầm đang bị thương, Diêm Sĩ Huyên đã đánh hắn một trận, ban ngày lái xe mà cũng đụng phải bồn hoa ven đường, chẳng biết đang thất thần cái gì, may là không gây họa lớn.
"Không có gì thì tốt rồi, Bồ Tát phù hộ." Đinh Uyển Như sợ hãi không thôi mà vỗ ngực một cái.
"Xì ——" một tiếng giễu cợt bất ngờ vang lên.
Diêm Sĩ Huyên đột nhiên siết chặt nắm đấm, Đinh Uyển Như nhanh chóng đè tay ông lại, "Sĩ Huyên, chúng ta đi ăn chút gì đi."
"A ——" Có vẻ Diêm Thầm ghét bỏ âm thanh của mình không đủ vang dội, cố ý cất cao giọng.
Diêm Sĩ Huyên cảm giác nắm đấm của mình càng cứng hơn rồi!
"Không sao, không sao, Thầm Thầm vẫn đang bệnh đấy." Đinh Uyển Như vội vàng dắt người ra ngoài, bằng không chỉ sợ ngày hôm nay phòng bệnh sẽ nhuộm kín máu tươi.
Chờ người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Diêm Thầm và Lâm Chương, Diêm Thầm châm chọc nói: "Giả vờ tốt lành cái gì, ai mà chẳng biết bà ta không tin Phật, lại còn Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát quản bà chắc?"
Lâm Chương: "…"
Lâu lắm không gặp cách nói chuyện kiểu này, ngu ngốc lại phản nghịch, không cần hỏi Lâm Chương cũng đoán được, chắc hẳn trí nhớ của Diêm Thầm dừng lại ở thời điểm mười mấy hai mươi tuổi.
Kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt hai người đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào nhau, bên trong ánh mắt Diêm Thầm nóng bỏng mang theo vài phần ngượng ngùng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chương, hai lỗ tai đồng thời đỏ lên.
Ánh mắt như thế, đã rất lâu rồi Lâm Chương không còn được nhìn thấy ở trên người Diêm Thầm, nhất thời hơi giật mình.
Diêm Thầm nắm chặt tay rồi lại thả ra, cứ vậy vài lần, sau đó mắt rực sáng hỏi: "Lâm Chương, cha tôi nói hai chúng ta kết hôn nhiều năm rồi, có thật không?"
Thân thể Lâm Chương thoáng ngừng lại, cổ họng cuộn trào, lông mi dài chớp động, "Ừm, sáu năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!