Lương Hạnh và trợ lý Tiểu Trương đi theo người của công ty Long Đằng đi đến nhà hàng.
Bởi vì bình thường cũng hay đi xã giao, Lương Hạnh gần như quen thuộc hết tất cả nhà hàng ở gần đây, nhà hàng trước mắt cũng không ngoại lệ.
Cô đặt một phòng riêng rồi ôm Xuyến Chi mời bọn họ ngồi xuống, sau đó đưa menu sang.
"Nhà hàng này cũng không tệ, mọi người thích ăn gì cứ việc tùy ý gọi.
" Cô khách sáo cười.
"Giám đốc Lương quá khách sáo rồi.
" Mọi người cười vang.
Lương Hạnh ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong bụng lại đang chửi thầm, các người đều là thượng đế, tôi có thể không khách sáo sao?
Tổng giám đốc Quý vì muốn lôi kéo công ty Long Đằng đúng là bỏ hết vốn ra, bây giờ công ty lại gần như thế, sau này đừng nói là mỗi tháng phải mời đi ăn vài lần đó nha?
Cô quyết định sau khi về rồi nhất định phải nói rõ ràng với tổng giám đốc Quý, sau này công việc liên quan đến Long Đằng đừng có tìm cô.
Gọi một bàn đầy thức ăn, mọi người lại chọn thêm hai bình rượu vang đỏ xa xỉ.
Tiểu Trương bận rộn rót rượu, đang định chạm ly thì điện thoại của đối phương đột nhiên reo lên.
"Ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút, mọi người ăn trước đi.
" Người đó nhìn tên người gọi đến, vội vàng bước ra ngoài.
"Giám đốc Lương, nào, tôi mời cô một ly.
" Lại có người khách sáo nâng ly nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Lương Hạnh vẫn không thay đổi, cầm ly lên, nhẹ nhàng chạm vào ly anh rồi nói: "Cụng ly, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
"
Cô ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng làm cô rùng mình, khẽ nhíu mày lại, nhưng vẫn cố nhịn uống cạn một ly.
Tiểu Trương không hề nhận thấy sự khác thường của cô, lại rót cho cô một ly nữa.
Lương Hạnh nhìn anh, mím môi không nói gì, cúi đầu xuống gắp thêm đồ ăn cho Xuyến Chi.
Hai phút sau, người ra ngoài nghe điện thoại đẩy cửa vào, đột nhiên nhìn mọi người nói: "Tổng giám đốc Triệu đang ở phòng bên cạnh.
"
Mắt Lương Hạnh vô thức giật giật.
Người đàn ông kia đúng là âm hồn không tan mà.
Vừa nghe được tổng giám đốc của mình đang ở phòng bên, mấy người đại diện bên Long Đằng lập tức đứng dậy, có hơi bất ngờ: "Ở bên cạnh? Anh thấy anh ấy à?"
"Ừ, thấy, chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?"
"Còn phải hỏi à, đương nhiên là phải đi rồi, đi đi đi, chúng ta đi xem.
"
Trong lòng Lương Hạnh tê dại, rất muốn nói một câu người kia không phải cấp trên của cô, cô không đi đâu, nhưng mà hiển nhiên là không thể nào, cho dù tổng giám đốc Quý ở đây thì chắc chắn cũng sẽ nịnh nọt chạy qua, sao cô có thể ngồi yên ở đây được chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!