Chương 7: (Vô Đề)

Kỳ Vũ Thu thu lại xương ngón tay vừa tháo ra, dùng giấy bùa gói lại cẩn thận.

Lưu Hạo làm theo lời cậu dặn, đã mua chu sa, giấy vàng, tiền Ngũ Đế, còn lấy thêm một lon tiết gà từ chợ.

"Cậu Kỳ, có cần tôi giúp gì không?" Lưu Hạo bày biện mọi thứ ngăn nắp rồi hỏi.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Nếu anh muốn xem thì cứ ở lại. Còn nếu thấy chán thì giúp tôi chuyển hành lý lên xe đi, làm xong là chúng ta chuyển nhà thôi."

Lưu Hạo nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Tôi đi chuyển hành lý giúp cậu, cần gì thì cứ gọi tôi."

Hòa chu sa bằng tiết gà, trải giấy vàng ra. Kỳ Vũ Thu cầm bút chấm chu sa, giơ cổ tay lên và bắt đầu vẽ bùa.

Đầu bút lướt đi như mây bay nước chảy trên giấy vàng, vẽ ra những hoa văn phức tạp. Khi nét bút cuối cùng kết thúc, lá bùa tự bay lên không trung mà không cần gió, lơ lửng và phát ra ánh sáng vàng yếu ớt.

Kỳ Vũ Thu cầm lá bùa lên, hài lòng nhìn ánh sáng lấp lánh trên phù văn. Tay nghề của cậu vẫn không bị mai một mà.

Sau khi vẽ xong bảy lá bùa, Kỳ Vũ Thu vẻ mặt nghiêm nghị đặt mẩu xương đó vào giữa bàn. Bảy lá Chiêu Hồn Phù được ấn bằng đồng tiền, bày theo phương vị của chòm sao Bắc Đẩu thất tinh.

"Hồn lãng du phiêu dạt, biết ở nơi đâu? Ba hồn sớm giáng, bảy phách mau về. Cấp cấp như luật lệnh!"

Theo Chú Chiêu Hồn, Kỳ Vũ Thu bấm tay quyết thật nhanh, chỉ cuối cùng chĩa thẳng vào mẩu xương ở trung tâm Trận Bắc Đẩu thất tinh.

Trong phòng có một cơn gió nhẹ thổi qua, sau đó oán khí dày đặc như vũ bão tràn vào, lao thẳng về phía Trận Bắc Đẩu thất tinh. Thất tinh trận phát ra ánh sáng yếu ớt, chặn oán khí lại bên ngoài mẩu xương.

Những oán khí đó không tìm được vật chủ, bị kích động, đâm sầm lung tung khắp phòng như ruồi không đầu.

Kỳ Vũ Thu thay đổi thủ quyết, nhanh chóng bọc mẩu xương trên bàn vào bảy lá bùa Định Hồn, xếp thành hình tam giác. Sau đó, cậu nhấc bút chu sa lên, vẽ một văn tự phong ấn lên lá bùa tam giác.

Oán khí từ từ bị hút vào lá bùa tam giác, tiếng than khóc vọng ra, lá bùa nhảy múa không yên trên bàn.

Cậu nhẹ nhàng cầm lá bùa lên nói: "Tôi không muốn hại nhóc, ba hồn của nhóc chưa tan, vẫn còn cơ hội chuyển kiếp. Nếu cứ lang thang bên ngoài nữa, sớm muộn gì linh thức cuối cùng cũng tiêu tán, lúc đó sẽ thật sự hồn bay phách tán."

"Thù của nhóc, cứ để tôi trả cho, cam đoan với nhóc, nhất định sẽ khiến kẻ hại nhóc phải chịu trừng phạt."

Lá bùa dần ngưng chuyển động, yên lặng nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Kỳ Vũ Thu cười rồi bỏ nó vào túi.

Còn về kẻ súc sinh kia, chỉ cần hắn ta còn sống, tuyệt đối không chạy thoát được.

Sau khi thu giữ ba hồn của đứa bé, Kỳ Vũ Thu lấy ra một nhúm tóc mà cậu vừa giật từ đầu Thành Khải. Đốt tóc rồi hòa tro vào chu sa, Kỳ Vũ Thu lại cầm bút lên, vẽ một lá bùa khác.

Đầu bút di chuyển, phù văn trên giấy vàng dần thành hình, những vệt hoa văn kỳ quái tạo thành hình người. Nét bút cuối cùng vừa dứt, hình người nhỏ bé đó bỗng nhiên động đậy.

"Đi!" Kỳ Vũ Thu chạm vào giữa trán hình người nhỏ. Vệt chu sa mờ dần, rồi biến mất hẳn. Giấy vàng trở nên trắng tinh. Kỳ Vũ Thu gấp giấy vàng lại thành hình tam giác, cũng cất vào túi.

Cùng lúc đó, Thành Khải đang ngồi trên xe bỗng cảm thấy ngực nóng rực. Hắn kéo áo khoác ra, bảo tài xế bật máy lạnh, nhưng không hề thấy một hình người nhỏ được tạo thành từ sợi chỉ đỏ đang hiện ra trên ngực hắn, rồi dần dần ẩn đi.

Sau khi dọn dẹp xong chu sa và giấy vàng còn lại, Lưu Hạo đã chuyển tất cả hành lý đã đóng gói lên xe. Kỳ Vũ Thu khóa cổng, tiện tay dán thêm một lá bùa, tránh để mèo chó tùy tiện đi vào.

Biệt thự Mẫn Dục ở nằm trong khu Ngự Hà Loan, là một khu biệt thự rất gần khu thương mại nơi công ty anh tọa lạc, đất đai đắt đỏ từng tấc.

Xe chạy vào bãi đậu xe tầng hầm, Lưu Hạo dẫn cậu lên thang máy ra tầng một rồi nói: "Hôm nay Mẫn tiên sinh không có nhà. Cô giúp việc và chú Lưu đều xin nghỉ về quê rồi. Phòng ngủ ở tầng hai, cậu tự dọn dẹp trước nhé."

Phòng ngủ chính ở phía Nam tầng hai, ngay bên cạnh là phòng ngủ phụ chuẩn bị cho Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu kéo hai vali lớn, mở cửa phòng ngủ phụ. Tuy là phòng ngủ phụ nhưng không gian vẫn rất rộng, bên trái cửa vào là phòng vệ sinh riêng và phòng thay đồ.

Cậu mở hai vali, sắp xếp quần áo vào phòng thay đồ. Khi dọn dẹp xong xuôi, cậu đau cả đầu.

Tất cả quần áo của nguyên chủ đều là đồ bó sát hoặc rách lỗ chỗ. Những chiếc quần kia, cậu nghi ngờ không biết chân mình có nhét vừa không nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!