Trong nhà vệ sinh nữ tối om, Trình Hồng Văn cầm cuốn từ vựng, liếc qua vài từ mới học. Nghe tiếng r*n r* nghẹn lại không ngừng vọng ra, cậu ta có chút bực bội, quay vào trong nói: "Nhanh tay lên."
"Ấy, anh Hồng ơi, anh học chậm lại một chút cũng chẳng ai giành được hạng nhất của anh đâu. Mọi người đang chơi, có mỗi mình anh đứng đó đọc sách, kỳ cục quá đấy." Nam sinh cao mét tám tên Lý Tu Vĩ bước ra, vươn vai một cái, hất vết máu trên tay rồi mở vòi nước.
Trình Hồng Văn nhíu mày lùi ra xa: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng để thấy máu, ra tay không biết nặng nhẹ gì hết."
Lý Tu Vĩ vội vàng rửa sạch vết máu: "Em nào có không biết nặng nhẹ, trước đây có bao giờ thấy máu đâu. Lần này tại thằng khốn đó làm em bực mình quá, xui xẻo chết đi được."
"Các cậu quá bất cẩn," sắc mặt Trình Hồng Văn hơi lạnh lùng, "Tôi đã cảnh cáo các cậu rồi, đừng chơi ở chỗ đông người. Nhà kính trồng hoa gần sân tập như thế, các cậu sợ người ta không tìm thấy à?"
Lý Tu Vĩ nghe giọng điệu của cậu ta, biết là cậu ta hơi nổi cáu, liền cúi đầu nói: "Em xin lỗi anh Hồng, lần sau bọn em sẽ cẩn thận hơn."
"Thôi được rồi. Dọn dẹp nhanh đi, tôi về trước đây." Trình Hồng Văn cất sách, vỗ vai Lý Tu Vĩ rồi quay lưng rời khỏi nhà vệ sinh.
"Xong, chuyện hôm nay nhờ ơn anh Hồng rồi, cảm ơn anh nhé!" Lý Tu Vĩ cười tiễn cậu ta ra. Trình Hồng Văn khịt mũi cười nhạt, phẩy tay rồi đi.
Đợi bóng Trình Hồng Văn khuất ở góc cầu thang, Lý Tu Vĩ mới nhún vai rồi quay vào trong nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, hai nam sinh khác đang loay hoay với dụng cụ trên tay. Trên sàn nhà ẩm ướt, Chu Mân gầy gò bị lột gần hết quần áo, tay chân bị trói chặt và đầu bị trùm một cái túi ni lông.
Cái túi ni lông trong suốt đã bị máu của cậu bé nhuộm đỏ, áp chặt vào mặt. Cảm giác ngạt thở khiến Chu Mân vô thức giãy giụa, nhưng vì tay chân bị trói, cậu chỉ có thể quằn quại như một con cá bị ném lên bờ, không thể thoát ra.
Lý Tu Vĩ đặt chân lên xương sườn của cậu bé, tặc lưỡi: "Chỉ vì cái thằng vô dụng mày mà hôm nay tao bị cái thằng chẳng biết từ đâu ra nó chỉ thẳng vào mặt mà chửi. Nhưng mà cũng may là mày biết điều, không nói lời nào làm tụi tao nóng máu. Xem ra thời gian qua được tụi tao giúp đỡ, mày tiến bộ nhiều lắm."
Chu Mân phát ra tiếng "ư ử" trong miệng. Máu từ mũi chảy dọc xuống má, vào mắt, khiến cậu phải nhắm mắt lại.
"Hả? Mày nói gì? Tao nghe không rõ à. Lưu Bác Nghị, gỡ cái túi ni lông ra, nghe xem cậu học sinh Chu Mân của chúng ta muốn nói gì." Lý Tu Vĩ dùng mũi giày đá vào đầu Chu Mân. Đầu cậu bé yếu ớt nghiêng sang một bên.
Lưu Bác Nghị bị Lý Tu Vĩ gọi tên, ghê tởm thò tay giật cái túi ni lông xuống. Máu bên trong chảy theo các nếp gấp lênh láng khắp sàn. Cậu ta buồn nôn thốt lên: "Lẽ ra nên nghe lời anh Hồng. Kinh tởm chết đi được, tao chẳng muốn chơi nữa."
Lý Tu Vĩ nhìn khuôn mặt đầy máu của Chu Mân, cũng bĩu môi: "Thôi được rồi. Xịt nước rửa đi."
Chu Mân thở hổn hển, không khí trong lành tràn vào phổi, kéo cậu khỏi lằn ranh sinh tử.
Nhưng mà, ngay sau đó, ống nước dùng để rửa sàn nhà vệ sinh không chút thương tiếc chĩa thẳng vào mặt cậu, khiến cậu lại khó thở lần nữa.
Đợi rửa sạch máu trên mặt Chu Mân, Lý Tu Vĩ mới ngồi xổm xuống, dùng một cây gậy gạt mặt cậu bé lại hỏi: "Mày vừa muốn nói gì?"
Chu Mân ho khan một tiếng, th* d*c, cố sức xoay đầu, nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ của nhà vệ sinh. Ánh sáng bên ngoài đã rất mờ tối. Nếu không có gì bất trắc, tối nay cậu sẽ phải ở lì trong nhà vệ sinh một đêm, sáng mai bị cô lao công quét dọn phát hiện, rồi lại bị lôi lên văn phòng quở trách một trận.
Nếu không có gì bất trắc.
Chu Mân khà khà cười, khe khẽ nói: "Trời sắp tối rồi."
"Ồ, mày không nói tao cũng chẳng nhận ra. Muộn thế rồi à. Thôi được, mày ở đây tận hưởng đi, bọn tao đi trước đây." Lý Tu Vĩ nhìn điện thoại, đã gần bảy giờ tối.
"Đi à? Đi đâu?" Chu Mân nhìn hắn ta, khuôn mặt nở một nụ cười quái dị.
Lý Tu Vĩ thấy nụ cười trên mặt cậu ta chướng mắt, tặc lưỡi một tiếng. Cây gậy trong tay lại giơ lên, vụt mạnh vào bụng Chu Mân.
Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết như dự kiến không hề vang lên. Cây gậy của hắn ta mới hạ xuống được một nửa thì bị một bàn tay chặn lại vững vàng giữa không trung.
Lý Tu Vĩ nhìn theo cánh tay, hóa ra là Lưu Bác Nghị.
"Mày làm cái trò gì vậy?" Lý Tu Vĩ tức giận bừng bừng. Thằng này bị chập à, cản hắn làm gì?
Lưu Bác Nghị mồ hôi nhễ nhại nói: "Tao không có, tay tao tự động!"
Một nam sinh khác đột nhiên mở to mắt, chỉ xuống đất kêu thét một tiếng, ngồi phịch xuống sàn. Lý Tu Vĩ và Lưu Bác Nghị nhìn qua, cảnh tượng đập vào mắt khiến cổ họng họ phát ra tiếng "khò khè" không kiểm soát được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!