Kỳ Vũ Thu nhanh tay lẹ mắt, kéo người lại. Vị bác sĩ tận mắt chứng kiến máu ở miệng và mũi đứa trẻ ngừng chảy ngay lập tức thì sững sờ.
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải bị ảnh hưởng bởi từ trường đặc biệt không?" Ông ta lắp bắp, có vẻ không tin vào mắt mình.
"À, có thể nói là như vậy." Kỳ Vũ Thu cũng chẳng hiểu từ trường ảnh hưởng thế nào, nhưng người ta nói sao thì cậu cứ "ừ hử" theo vậy.
Cậu bấm quyết Định Hồn và chạm nhẹ lên thiên linh cái của đứa bé. Hơi thở gấp gáp của đứa bé từ từ chậm lại.
Một vài người đứng xem nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu này thì kêu lên kinh ngạc. Có người nhận ra Kỳ Vũ Thu, thì thầm: "Ê, là Kỳ Vũ Thu kìa, ghê gớm thật, chẳng lẽ hắn ta đúng là bán tiên sao?"
"Làm gì có! Chắc chắn là trùng hợp thôi." Cũng có người khăng khăng nhân phẩm Kỳ Vũ Thu không tốt, bĩu môi nói.
Kỳ Vũ Thu không để ý đến những người này. Cậu bế đứa bé đặt xuống đất. Vị bác sĩ sau khi bình tĩnh lại, đang định hỏi xem đó là nguyên lý gì, thì bị ông lão vừa bị dọa sợ kia nhanh chân hơn.
Ông lão nắm lấy Kỳ Vũ Thu, run rẩy định quỳ xuống, Kỳ Vũ Thu vội vàng đỡ ông lại.
"Cậu cứu Tiểu Hy đi, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng chi ra, thằng bé tội nghiệp lắm, cậu cứu nó đi!"
"Ông ơi, ông đừng bị lừa! Người này chỉ là tiểu minh tinh chẳng biết gì, còn nguyền rủa người ta đi tù nữa! Một tiểu minh tinh thì làm sao mà cứu người được!" Một người mặc áo sơ mi kẻ caro xanh lam không nhịn được lên tiếng, "Kỳ Vũ Thu, cậu đừng có lợi dụng mạng người để chiêu trò nữa, mau tránh ra!"
Đặng Triều tức giận đỏ cả mắt, kéo người kia lại: "Anh nói linh tinh gì đấy? Còn dám tung tin đồn nữa tôi kiện anh tội phỉ báng đấy!"
"Đừng cãi nhau nữa!" Ông lão thấy vậy liền hét lớn một tiếng, "Đây là cháu tôi, tôi có quyền quyết định, tôi tin tưởng cậu bé này, có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm! Cậu bé, cậu cứ làm đi, tôi tin cậu!"
Áo sơ mi kẻ caro xanh lam không ngờ ông lão lại cứng đầu như vậy, hắn cười khẩy: "Ông còn không quan tâm đến sống chết của cháu mình, tôi còn nói được gì nữa. Nếu hắn ta mà cứu được người, tôi sẽ livestream ăn... phân!"
Kỳ Vũ Thu nhìn người này với vẻ mặt khó nói thành lời nói: "Anh tự mình ăn thôi, đừng có livestream, gây ô nhiễm môi trường lắm!"
"Mày!" Kẻ mặc áo kẻ caro nghiến răng nghiến lợi, rồi cười khẩy: "Tao xem mày làm được trò gì!"
Kỳ Vũ Thu không thèm để ý đến hắn.
Khu vực này có âm khí cực mạnh, nhưng âm khí đã bị phong ấn trong cây cột. Người bình thường đi qua hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đáng tiếc là đứa trẻ này không được xem là "người bình thường", linh hồn cậu bé bị tổn thương, lại đúng là thể chất dễ bị âm khí ảnh hưởng nhất, nên đi ngang qua đây là dính chiêu ngay.
Cậu đặt đứa bé nằm thẳng dưới đất, cắn rách đầu ngón tay, nhỏ máu lên giữa trán đứa bé, rồi dùng ngón tay vẽ bùa chú lên đó.
Phù văn dần dần thành hình, vầng trán nhăn lại của đứa trẻ giãn ra, khuôn mặt trắng bệch cũng dần hồi phục sắc máu. Ông lão nhìn thấy cảnh này, mắt ngấn lệ mỉm cười.
Đợi cậu hoàn tất việc vẽ bùa và dừng tay, đứa trẻ đã mở mắt, nhìn cậu rồi nở một nụ cười toe toét.
"Trời ơi, chuyện gì thế này!"
"Kỳ diệu quá, Kỳ Vũ Thu thật sự đã cứu sống thằng bé!"
Những người xung quanh nhìn cảnh này đều sửng sốt nói.
Kẻ mặc áo sơ mi kẻ caro ngơ ngác nhìn đứa trẻ đang nhảy tưng tưng, vẻ mặt mơ hồ. Đồng bạn hắn dùng khuỷu tay huých hắn, ra hiệu mau chuồn đi.
"Ê, ê, hai người đi đâu đấy, về đừng quên ăn hàng nhé, livestream thì thôi, nhìn ghê quá! Hề hề." Có người hét lớn về phía bọn họ.
Kẻ mặc áo kẻ caro đỏ mặt tía tai muốn phản bác, nhưng bị đồng bạn kéo mạnh một cái. Hai người cúi gằm mặt nhanh chóng rời đi trong tiếng cười vang của những người khác.
"Tiểu Hy, cháu tỉnh rồi!" Ông lão xúc động ôm chặt đứa bé vào lòng, nghẹn ngào nói.
Vị bác sĩ lẩm bẩm: "Thật, thật sự là quá thần kỳ!"
Đứa trẻ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ông nội, nhảy nhót tung tăng, hoàn toàn không giống vừa nãy còn thoi thóp nằm trên đất. Cậu bé nhìn Kỳ Vũ Thu, lóng ngóng móc ra một viên kẹo trong túi, đưa cho cậu: "Anh trai ăn đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!