Chương 29: (Vô Đề)

Chuyện kiện Tống Nghiên Hi ra tòa được Kỳ Vũ Thu nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lòng những người khác lại vô cùng bất an. Người dám công khai chống lại nhà họ Tống, cả Bắc Kinh cũng khó tìm ra được mấy nhà. Hơn nữa, thương nhân trọng lợi, rốt cuộc ai có thể có mối giao hảo tốt đến mức vì Kỳ Vũ Thu mà đối đầu với nhà họ Tống?

Lưu Thụy và Liễu Tiếu biết Kỳ Vũ Thu không tầm thường, nên dù sốc, họ vẫn chấp nhận tương đối dễ dàng. Dù sao, người có bản lĩnh như Kỳ Vũ Thu quen biết vài nhân vật lớn là chuyện rất bình thường. Nhưng Lý Kỳ thì hơi khó chấp nhận.

Anh ấy nghĩ đến người đàn ông bắt máy hôm trước, tám phần là Kỳ Vũ Thu đã nhờ người đó giúp đỡ. Đến lúc này, anh xem như đã khẳng định, trong nhà Kỳ Vũ Thu quả nhiên có nuôi một người đàn ông đáng ngờ!

Anh ấy nhìn Kỳ Vũ Thu với vẻ vừa buồn vừa giận. Chuyện lớn như vậy mà không hé răng cho anh một lời. Dù là báo cáo một tiếng rằng mình không còn độc thân, thì anh ấy cũng có thể chuẩn bị tinh thần. Lỡ đâu một ngày bị tay săn ảnh phát hiện, còn có thể chuẩn bị lời lẽ để kịp thời đối phó chứ.

Nhưng thằng nhóc này thì hay rồi, giấu kín như bưng, cứ như đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh vậy!

Kỳ Vũ Thu đưa một số điện thoại mà Mẫn Dục gửi cho Lưu Thụy: "Có bất kỳ bằng chứng nào có thể cung cấp, cứ liên hệ trực tiếp với người này."

Lưu Thụy nhìn cậu một cái thật sâu: "Cảm ơn."

Một lời cảm ơn không đủ để đền đáp ơn nghĩa của Kỳ Vũ Thu. Mối ân lớn này, anh sẽ khắc ghi suốt đời.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn vì anh, tôi không phải cũng bị chửi te tua sao."

Lưu Thụy hít một hơi sâu. Sự bất mãn, bất cam và oán giận trong lòng tan đi phần nào. Trong khoảnh khắc nào đó, anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ, liệu nguyên tắc sống thiện mà anh luôn theo đuổi có sai hay không.

Tại sao những người ngay thẳng như anh và Thanh Tuyền lại luôn nhận phải ác ý từ mọi người, còn những kẻ tiểu nhân hèn hạ lại sống phất lên như diều gặp gió?

Thở ra một hơi, những ý nghĩ đen tối trong đầu anh cũng dần biến mất. Anh vẫn là người may mắn, ngay cả khi đối đầu với thế lực khổng lồ như nhà họ Tống, anh vẫn gặp được Kỳ Vũ Thu có thể giúp mình.

Sau khi cắt đuôi paparazzi, Kỳ Vũ Thu tạm biệt Lưu Thụy và Liễu Tiếu. Trước khi đi, Kỳ Vũ Thu an ủi Lưu Thụy: "Chỉ đêm nay nữa thôi, ngày mai là lúc bọn họ phải chịu sự phán xét rồi."

Lưu Thụy cố gượng cười gật đầu: "Tôi tin cậu."

Ngồi trên xe quay về, Kỳ Vũ Thu lấy điện thoại ra, lướt các bài đăng trên Weibo của mấy tài khoản tiếp thị đang nhảy nhót vui vẻ nhất, nhìn những từ ngữ rác rưởi linh tinh, sắc mặt bình thản.

Khi Hàn Thần thuê thủy quân bôi nhọ cậu, không ít tài khoản tiếp thị đã tham gia. Một số nhận tiền, một số đơn thuần muốn hóng hớt.

Phần đầu của sự việc khá tốt, mấy tài khoản V nhỏ hay chửi người đều tăng được kha khá fan. Ai ngờ phần sau đột nhiên có Lưu Thụy nhảy ra, cư dân mạng trước đó còn khen họ biết nói, lập tức quay lưng chửi họ gần như muốn mắc bệnh tự kỷ.

Hôm nay chuyện này xảy ra, những tài khoản tiếp thị vốn nghĩ không có cơ hội ngóc đầu lên, thậm chí muốn bỏ tài khoản, giờ lại hơn cả hưng phấn, hoạt động ở tuyến đầu chửi rủa, cứ như Kỳ Vũ Thu và Lưu Thụy đã giết cha mẹ họ vậy.

Lý Kỳ nghiêm túc nhìn cậu: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"

Kỳ Vũ Thu liếc nhìn anh ấy: "Em sắp đăng Weibo chửi người."

Lý Kỳ: ???

"Anh đang nói, người đàn ông bắt máy hôm nọ, em không có gì muốn thú nhận với anh sao? Ngay cả khi anh ta không cho phép em nói ra, thì anh cũng là quản lý của em, chuyện lớn như vậy em cũng nên cho anh một chút gợi ý, để anh có sự chuẩn bị tâm lý chứ?"

Tay Kỳ Vũ Thu cứ bấm liên tục trên màn hình điện thoại, "Ờ" một tiếng: "Có gì đâu mà nói, chuyện này chắc chắn sẽ không bị người khác biết đâu."

Mẫn Dục cũng không hề có ý định để người khác biết anh đã kết hôn.

Lý Kỳ hít một hơi sâu, nở nụ cười giả tạo. Nếu đứa nhóc hư này là con của anh ấy, lúc này anh nhất định sẽ cởi giày ra đánh nó!

"Khoan đã, em vừa nói gì cơ?" Lý Kỳ đột nhiên phản ứng kịp, tóc dựng đứng lên: "Em đăng Weibo chửi người? Đăng chưa?"

Anh ấy mắt không chớp nhìn tay Kỳ Vũ Thu vẫn đang "pặc pặc pặc" bấm vào màn hình, vội vàng giật lấy điện thoại, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ vì tức nghẹn không thở nổi.

"Kỳ Vũ Thu: Sao còn không mau về nhà, mẹ anh chết rồi a còng Men Vi Sinh. Mẹ kiếp, một đám cá mè một lứa tụ lại một chỗ. Mấy đứa fan não tàn chửi tôi đâu rồi? Sao không ra đây nhảy múa tiếp đi!"

Mẹ anh chết rồi...

Mẹ anh chết rồi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!