Sáng hôm sau trời quang mây tạnh, Mẫn Dục đã sớm đến công ty, không kịp ăn sáng, chỉ kịp dặn dò cậu ăn uống đầy đủ.
Kỳ Vũ Thu ngồi trước bàn ăn, thậm chí còn có chút không quen. Ăn cơm một mình thật sự quá yên tĩnh. Bảo chú Lưu ngồi cùng thì chú lại nhất quyết từ chối.
Ôi, thật là cô đơn như tuyết rơi, Kỳ Vũ Thu cảm thán, rồi ăn luôn cả phần của Mẫn Dục cho sạch sẽ.
Ăn xong, Lưu Hạo, người được nghỉ một ngày, đúng giờ lái xe xuất hiện ở cổng, tiện thể mang theo trợ lý nhỏ Đặng Triều.
"Anh Kỳ, chào buổi sáng!"
Đặng Triều thò đầu ra khỏi cửa sổ xe cười toe toét chào hỏi. Kỳ Vũ Thu nhấn đầu cậu ta vào trong: "Nguy hiểm lắm đấy."
Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế sau. Đặng Triều nhích mông xích lại gần, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Anh Kỳ, hình như anh mập ra đúng không? Mới hai ngày không gặp mà anh lại mập rồi!"
"Nói bậy!" Kỳ Vũ Thu sờ mặt mình. Cậu có ăn uống thả phanh đâu, làm sao có thể tăng cân chỉ trong hai ngày, đùa à.
Đặng Triều vẻ mặt nghiêm túc: "Anh không thoát khỏi mắt em đâu. Em là cân điện tử di động đấy. Anh Kỳ phải giữ dáng cho tốt, nếu không sau này hình ảnh không còn đẹp, giá trị sẽ giảm một nửa đấy."
Nói rồi cậu ấy còn lấy ví dụ một nam diễn viên trẻ vì quản lý hình thể không tốt mà bị mấy nhãn hàng trả lại hợp đồng, một ngôi sao lưu lượng đang hot bỗng chốc biến mất không tên tuổi.
"Hồi đó người ta đóng một phim ra giá cả chục triệu, bây giờ đã phải đóng phim mạng rồi." Đặng Triều cảm thán.
Tai Kỳ Vũ Thu dựng thẳng lên: "Đóng một bộ phim mười triệu sao?!"
"Đúng vậy, mấy nghệ sĩ hàng đầu bây giờ, ai mà chẳng dễ dàng có vài chục triệu làm nền. Anh Kỳ không được ăn nữa đâu. Anh còn phải kiếm tiền trả nợ đấy." Đặng Triều nói với giọng thâm tình.
Kỳ Vũ Thu suy nghĩ một lát, rồi vô cùng đau buồn nói: "Xem ra, tôi không thể làm diễn viên để kiếm cơm được rồi."
Đặng Triều: ...
Anh Kỳ trước kia không phải như thế này mà!!
Cái người anh Kỳ trước kia có thể chỉ ăn một bát salad rau mỗi ngày, tự làm mình đói đến mức nhập viện đi đâu mất rồi. Bây giờ chỉ vì miếng ăn, mà ngay cả lời này cũng nói ra được.
Đặng Triều cũng vô cùng đau buồn hỏi cậu: "Vậy em có nên nhanh chóng tìm chủ mới không?"
Anh Kỳ rút khỏi giới giải trí, trợ lý như cậu ấy còn làm gì được nữa, chẳng phải phải nhanh chóng cuốn gói đi sao!
Kỳ Vũ Thu quay đầu lại, nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy vẻ từ ái: "Cậu rời khỏi tôi, còn có thể tìm được nghệ sĩ nào khác làm trợ lý không?"
Đặng Triều mếu máo. Chuyện đó cậu ấy hình như thật sự không làm được. Trước khi gặp Kỳ Vũ Thu, cậu ấy đã từng làm cho những nghệ sĩ khác, nhưng tiếc là mỗi lần chưa làm được ba ngày đã bị đuổi ra ngoài.
Rõ ràng cậu ấy làm việc rất chăm chỉ mà!
"Vì vậy, theo tôi là an toàn nhất. Anh Kỳ đảm bảo sẽ đưa cậu đi ăn ngon uống say." Kỳ Vũ Thu vỗ vai cậu ấy.
"Vâng!" Đặng Triều gật mạnh đầu: "Thế thì sau khi anh rút khỏi giới giải trí sẽ làm gì? Mở quán lẩu không? Nhiều ngôi sao mở quán lẩu lắm, kiếm tiền ghê gớm. Em có thể giúp liên hệ đội thi công, chú hai em làm nghề này!"
Lưu Hạo đang lái xe nhìn Đặng Triều qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt vốn dĩ bình thản của anh ấy xuất hiện biểu cảm câm nín.
Kỳ Vũ Thu cũng thở dài vỗ đầu Đặng Triều: "Nhóc à, quán lẩu cứ để từ từ đã. Tôi đâu có nói muốn rút khỏi giới giải trí. Không đóng phim thì mình có thể làm chuyện khác mà."
"Chuyện khác gì ạ?" Trong giới giải trí mà không đóng phim, thì còn làm được gì nữa? Ngay cả khi muốn tham gia chương trình tạp kỹ, cũng phải nhờ đóng phim để duy trì độ hot mới đi được, hoặc là bản thân đã có chỗ dựa mạnh mẽ.
Anh Kỳ nhà họ thảm thương như vậy, lấy đâu ra nguồn lực chứ.
"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Kỳ Vũ Thu cười bí hiểm.
Cậu không đóng phim, thì có thể tìm người khác đóng mà. Muốn đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, không chỉ có một con đường để đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!