Chương 2: (Vô Đề)

Phòng nghỉ im lặng như tờ.

Thường Ngôn thấy sắc mặt Triệu Triết trắng bệch thì có dự cảm chẳng lành, lắp bắp nói: "Kỳ Vũ Thu, cậu, cậu đừng có nói bừa!"

Ngưỡng cửa vào giới giải trí thấp, không ít nghệ sĩ ít nhiều cũng có dính lịch sử đen, nhưng một người dính dáng đến án mạng mà lại đi hoạt động nghệ thuật ư? Chắc là đùa rồi!

Kỳ Vũ Thu không để ý đến Thường Ngôn, cậu tiến đến gần Triệu Triết, trong khoảnh khắc đó, cậu như thể bị ma nhập, vẻ mặt tinh xảo trở nên âm u, lạnh lẽo. Cậu nói: "Cô ấy ngay ở phía sau cậu. Ban đêm cậu ngủ, có từng nghe thấy cô gái đó ngồi dưới nước khóc không? Lúc cô ấy bị chôn xuống vẫn còn một hơi thở, dòng nước sông lạnh băng tràn qua miệng và mũi cô ấy..."

"Không! Tôi không có! Cậu câm miệng đi!" Triệu Triết hét lên, hắn thở hổn hển, kinh hoàng quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả.

Kỳ Vũ Thu chắc chắn đang lừa hắn, hắn đã đổi tên, đổi tuổi, chuyển nhà rồi, không thể có ai biết bí mật của hắn được!

Hơn nữa, hắn không phải người trực tiếp ra tay, hắn chỉ giúp kéo người đi thôi. Tại người phụ nữ kia không biết điều, bọn họ đâu có ý định ra tay nặng như thế, ai bảo cô ta cứ nhất định đòi báo cảnh sát!

"Cậu vu khống tôi, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!" Giọng Triệu Triết rất lớn, hắn nghĩ rằng mình rất bình tĩnh, rất có khí thế, nhưng ba người còn lại đều thấy mồ hôi hột đang lăn dài trên trán hắn.

"Đổi tên, đổi chỗ ở, cậu vẫn là cậu. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, quả báo của cậu đã đến rồi, nên tôi mới nhắc cậu, tự giữ lấy thân, ngày tháng sung sướng đã hết." Kỳ Vũ Thu lấy lại vẻ mặt bình thường, cười lạnh nói.

Những người như Triệu Triết sẽ không bao giờ cảm thấy việc ác mình làm là sai trái. Chỉ cần sự việc không bị phanh phui, họ có thể thản nhiên quên đi những gì mình đã làm và sống một cách ngạo mạn, khoe khoang.

Nhưng ác giả ác báo, vận may của hắn đã đến hồi kết, sau này vận rủi sẽ đeo bám, biết đâu có ngày uống ngụm nước cũng bị nghẹn mà chết.

Lời Kỳ Vũ Thu vừa dứt, cửa phòng nghỉ bị mở ra. Trợ lý của Thường Ngôn bước vào nói: "Bên ngoài có hai cảnh sát nói là có vụ án cần Triệu Triết hỗ trợ điều tra."

Nói xong, anh ta nhìn Kỳ Vũ Thu với ánh mắt đầy phức tạp.

Triệu Triết khụy xuống đất ngay lập tức, hắn biết mình xong đời rồi.

"Tôi không cố ý, không phải, tôi chỉ còn nhỏ thôi, đúng rồi, năm đó tôi mới mười sáu tuổi, tôi chưa đủ tuổi vị thành niên, các người không thể bắt tôi!" Nước mắt, nước mũi hắn giàn dụa khắp mặt, nhưng vẫn không hề có chút hối hận nào.

Kỳ Vũ Thu lạnh lùng nói: "Những lời này, để dành nói với cảnh sát đi."

Triệu Triết bị đưa đi, Thường Ngôn sững sờ nhìn Kỳ Vũ Thu, thực sự không thể chấp nhận được một tiểu minh tinh đầy rẫy tin đồn xấu lại đột nhiên trở nên huyền bí đến vậy.

"Vừa nãy, cô gái đằng sau Triệu Triết..."

Kỳ Vũ Thu nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ hù dọa hắn thôi, anh thấy tôi diễn có ổn không?"

Cậu đang thiếu tiền, không thể để mất công việc này nữa. Chuyện diễn xuất... cậu không biết nhưng có thể học hỏi mà!

Thường Ngôn vẻ mặt phức tạp nói: "Cậu về nghỉ đi, chuyện vai diễn tôi sẽ bàn lại với nhà sản xuất."

Ban đầu bên sản xuất định thay Kỳ Vũ Thu, nhưng giờ xem ra, vẫn còn cơ hội để thương lượng.

Trước khi đi, Kỳ Vũ Thu không quên tiếp thị việc kinh doanh của mình: "Anh có muốn mua bùa bình an không?"

Thường Ngôn do dự một lúc nói: "Vậy, cho tôi một lá?"

Kỳ Vũ Thu đưa hai lá bùa cho anh ta và Lưu Thụy nói: "Năm trăm một lá, mua một tặng một."

Thường Ngôn:...

Việc Triệu Triết bị cảnh sát dẫn đi đã bị không ít người trong đoàn làm phim nhìn thấy. Khi Kỳ Vũ Thu bước ra lần nữa, những tiếng bàn tán xôn xao trong trường quay im bặt ngay lập tức, những người đó ngay cả nhìn cậu cũng không dám.

Chỉ có một người đàn ông mặc trang phục diễn viên quần chúng, lén lút rút điện thoại ra, liên tục nhìn trộm về phía này. Kỳ Vũ Thu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Thanh niên đó cảm thấy có người nhìn mình, theo bản năng ngước lên, thấy Kỳ Vũ Thu cười với hắn, hắn lại không khỏi run lên.

"Đồ thần kinh, hừ!" Sau khi người đi khỏi, thanh niên đó lẩm bẩm, rồi nhìn vào thư viện ảnh trong điện thoại lại không nhịn được cười toe toét. Mấy bức ảnh này bán đi, lại kiếm được một khoản lời nhỏ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!