Chương 12: (Vô Đề)

Ban đầu, thấy Tề Hàm khiêu khích, Lý Kỳ đã định tự xắn tay áo lên can thiệp, sợ Kỳ Vũ Thu lại làm trò dại dột gì đó để người ta nắm thóp, không ngờ cậu chàng lại bình tĩnh như không, điều này khiến anh thực sự nhẹ nhõm.

"Công ty đã chấm dứt hợp đồng với Tề Hàm rồi." Lý Kỳ sợ Kỳ Vũ Thu vẫn còn ấm ức, quay lưng lại lại gây chuyện, nên chủ động thông báo kết quả xử lý cho cậu: "Hôm qua sau khi em về, khá nhiều nghệ sĩ mới trong công ty đã đồng loạt tố cáo. Vài người có tố chất tốt nhất suýt nữa thì bị cậu ta chèn ép đến mức trầm cảm."

Ban đầu không ai dám đụng đến Tề Hàm, nhưng xui xẻo cho cậu ta, lại đâm đầu vào cục đá là Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu cười: "Loại người này, đi đâu cũng chẳng thể sống yên, quá nhiều mưu toan. Dù không gặp em, thì vận may của cậu ta cũng hết rồi."

Tổng giám đốc phụ trách nghệ sĩ của Giải trí Cự Thượng tên là Tôn Chí. Khi họ đến văn phòng của tổng giám đốc Tôn, ông ta đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi.

Người đàn ông đó gầy gò, mái tóc hơi xoăn rủ xuống tai, khuôn mặt không giống với những tiểu thịt tươi đang thịnh hành, mà mang vẻ đẹp trai nam tính, chỉ là giữa hai lông mày mang vẻ u uất, khí chất cả người đều trong trạng thái trầm buồn.

"Cậu còn muốn mở concert? Thời đại nào rồi, không ai muốn nghe nhạc của cậu nữa đâu, cậu hiểu không?" Tôn Chí ra hiệu cho Kỳ Vũ Thu chờ một lát, thẳng thừng không giữ chút mặt mũi nào cho người đàn ông kia mà tiếp tục nói: "Tôi biết cậu là công thần của công ty, nhưng công ty bây giờ không còn là cái xưởng nhỏ mười mấy người ngày xưa nữa. Hàng trăm người đang chờ cơm đấy, tôi không thể vứt hết tiền ra sông ra bể được!"

"Buổi cuối cùng." Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút khàn khàn: "Mở xong tôi sẽ giải nghệ."

Tôn Chí dường như tức giận: "Giải nghệ, lại là giải nghệ! Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, không kiếm tiền, không ăn uống nữa à? Bảo cậu tham gia show giải trí, thì cậu làm cao, có khí phách thì tự gom tiền mà mở concert đi!"

Người đàn ông chợt cười: "Không ai nghe tôi hát nữa, tôi còn ở lại làm gì? Đến mấy chương trình giải trí đó giả tạo, đối diện với những người thậm chí không hiểu nhạc là gì mà ca ngợi ầm ĩ, dùng chút danh tiếng còn sót lại của mình để lừa dối người hâm mộ, chỉ để đổi lấy một bữa cơm sao?"

Tôn Chí lạnh mặt nói: "Bây giờ chẳng phải đều như vậy sao? Có cơm ăn là may lắm rồi. Tranh thủ lúc này còn có người nhớ tên cậu, nếu không hai năm nữa, mấy đứa nhóc kia còn chẳng biết cậu là ai."

"Tôi không làm được." Người đàn ông vò đầu mình, thần sắc day dứt tột cùng: "Tôi không thể làm thế, thôi vậy."

"Cậu về suy nghĩ kỹ đi. Tôi vừa hay có một chương trình tuyển chọn đang thiếu người, cậu nghĩ cho kỹ vào, biết đâu tham gia xong chương trình, concert sẽ mở được đấy."

Người đàn ông cười khổ, đứng dậy, lịch sự chào Kỳ Vũ Thu và Lý Kỳ rồi bỏ đi.

Sau khi người đi, tổng giám đốc Tôn thở dài: "Cứng đầu, không biết linh hoạt."

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Đó có lẽ là người thực sự đam mê công việc của mình."

Luôn có một kiểu người, dùng toàn bộ cuộc đời, thậm chí là tính mạng để yêu thích một điều gì đó. Nói họ ngốc, Kỳ Vũ Thu không đồng tình. Sự theo đuổi thuần khiết này là một điều hiếm thấy nhưng rất cảm động.

"Đam mê không thể nuôi sống được đâu." Tôn Chí thở dài: "Mục đích gọi hai cậu đến đây, hai cậu cũng rõ rồi. Vậy, nói thử xem, hai cậu có quan điểm gì về hướng phát triển sau này?"

Lý Kỳ không có nhiều tài nguyên để tranh giành, nên đương nhiên nói là theo sự sắp xếp của công ty. Tôn Chí nhìn sang Kỳ Vũ Thu: "Vũ Thu thì sao, đã nghĩ kỹ sẽ đi con đường nào chưa? Muốn trở thành ngôi sao lưu lượng (người nổi tiếng nhờ lượng fan khủng) nổi đình nổi đám, hay là diễn viên, từng bước đi lên?"

Kỳ Vũ Thu nhớ đến mong muốn của thân chủ cũ, sờ cằm nói: "Tôi muốn hỏi một chút, làm thế nào mới được xem là đứng trên đỉnh cao nhất của giới giải trí?"

Lý Kỳ: ...

Tôn Chí: ...

Lý Kỳ cảm thấy bệnh tim của mình lại sắp tái phát rồi. Kỳ Vũ Thu này, tại sao luôn có thể chọc anh tức chết chỉ bằng một câu nói? Đây là một thiên phú ư!

"Tôi hỏi vu vơ thôi." Thấy vẻ mặt hai người không đúng, Kỳ Vũ Thu bình thản nói.

"Cái này, Vũ Thu có hoài bão này là tốt. Có mục tiêu thì mới có động lực phấn đấu chứ." Tôn Chí ho khan hai tiếng, nói một cách gượng gạo, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh thường Kỳ Vũ Thu.

Một nghệ sĩ mờ nhạt còn chưa tính là lưu lượng, mà đòi đỉnh cao giới giải trí? Không tự lượng sức mình à! Nếu không phải công ty có hợp tác với tập đoàn Cố Thị, đường đường là một vị tổng giám đốc như ông ta, mắc gì phải ở đây lên kế hoạch phát triển cho một nghệ sĩ hết thuốc chữa!

Tôn Chí đưa một tờ giấy cho Lý Kỳ: "Đây là kế hoạch của tôi, cậu xem qua đi. Hình ảnh của Vũ Thu hiện tại không được tốt, nên tốt nhất là im hơi lặng tiếng một thời gian. Trong thời gian này, tìm vài vai nhỏ trong các dự án lớn, đợi thông tin trên mạng lắng xuống, vừa kịp lúc phim lên sóng để làm quen mặt, rồi nhờ vài nghệ sĩ gạo cội lên tiếng để tẩy trắng."

Sau đó là tham gia chương trình giải trí, xây dựng hình tượng và lật ngược tình thế, cuối cùng có thể đi theo quy trình bình thường là nhận một đến hai bộ phim thần tượng. Kế hoạch này có thể nói là rất phù hợp với hoàn cảnh của Kỳ Vũ Thu lúc này.

Lý Kỳ tất nhiên không có ý kiến gì, kế hoạch mà Tôn Chí đưa ra đã là con đường mà anh không dám mơ tới rồi, bất kể là dự án lớn hay các chương trình giải trí sau này, đều nằm ngoài khả năng anh có thể tiếp cận.

Kỳ Vũ Thu muốn nói lại thôi, sau khi bị Lý Kỳ lườm cháy mặt, liền im bặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!