Chương 10: (Vô Đề)

Tại một khu biệt thự khác, trong căn phòng khách ở góc Tây Bắc trong nhà mới của nhà họ Châu, một ông lão quấn mình trong chiếc chăn nỉ dày cộp, tóc tai rũ rượi, gào thét nhảy bật dậy khỏi giường, điên cuồng lục lọi hành lý của mình. Khi nhìn thấy chiếc gương bị ép dưới đáy vali, trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn của ông ta chợt lóe lên một tia mừng rỡ.

Nhưng khi chiếc gương đó soi vào mặt ông ta, nó bỗng nhiên nứt toác, rơi xuống đất vỡ tan tành. Ông ta ngây người một lúc, rồi lại trở nên điên loạn, tiếng kêu thảm thiết giờ đây tràn đầy sự tuyệt vọng.

Người nhà họ Châu nghe tiếng la hét liền chạy đến. Vừa mở cửa ra, họ thấy ông ta đang nằm trên sàn, cười ngây dại, nước dãi nước mũi tèm lem khắp mặt, hóa ra là đã bị điên.

"Chuyện, chuyện gì thế này? Đại sư, ông sao vậy?" Châu Hưng Văn kinh hãi khi thấy cảnh này, vội vàng tiến lên đỡ ông ta dậy, nhưng ông già vẫn chỉ cười ngờ nghệch.

Vị Đại sư này là người mà ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn mời từ Tây Nam về, chỉ cần ra tay một chút là đã khiến Cố Trường Thanh phải khốn đốn rồi. Đại sư nói, chỉ vài ngày nữa Cố Trường Thanh sẽ tan cửa nát nhà, ông ta đang chờ xem trò hay đây, sao ông già này lại đột nhiên hóa điên!

Ông ta có năng lực và cũng đủ nhẫn tâm, rõ ràng ông ta giỏi giang hơn Cố Trường Thanh, chỉ vì Cố Trường Thanh có xuất thân tốt nên ông ta đã phấn đấu cả đời vẫn không thể bằng được gã đó. Mảnh đất đó rõ ràng ông ta cũng nhắm tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Cố Trường Thanh!

Giờ ngay cả Đại sư mời về cũng hóa điên, lẽ nào ông trời lại bất công đến mức này sao!

Châu Hưng Văn đang nghiến răng nghiến lợi thì chợt có một cơn gió thổi qua, cánh cửa đóng sập lại thật chặt.

Tiếp theo, ông ta nghe thấy một tiếng cười âm hiểm vang lên bên tai. Châu Hưng Văn hoảng sợ muốn mở cửa thoát ra ngoài, nhưng phát hiện cánh cửa không thể nào kéo ra được.

"Ai? Kẻ nào đang giả thần giả quỷ!" Châu Hưng Văn run rẩy cả hai chân, hét lớn.

"Châu Hưng Văn, không nhận ra giọng của tao sao?" Giọng nói rợn người vang vọng trong phòng. Châu Hưng Văn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trong những mảnh gương vỡ trên sàn, tất cả đều là khuôn mặt của người cha đã khuất của ông ta...

Sau khi đốt xong hình nhân giấy, Kỳ Vũ Thu vỗ tay: "Xong việc."

Cố Trường Thanh thấy xung quanh yên ắng, nhẹ nhõm thở phào: "Cảm ơn cậu Kỳ, vất vả cho cậu rồi."

Trời đã tối hẳn, trong nhà không có ai, Cố Trường Thanh định mời Kỳ Vũ Thu đi ăn ở chỗ khác, nhưng Kỳ Vũ Thu nghĩ mình đã ra ngoài cả ngày, tối không về nhà cũng không hay lắm, nên từ chối: "Trong nhà còn có người đang chờ, tôi phải về."

Cố Trường Thanh cười ý nhị: "Không ngờ cậu Kỳ tuổi trẻ như vậy đã kết hôn rồi, không biết cô gái nào có phúc như vậy, cưới được người tài giỏi lại còn biết lo cho gia đình như cậu Kỳ đây."

Kỳ Vũ Thu ngại ngùng không tiện nói rằng mình mới là người đi lấy chồng, chỉ ấp úng đáp qua loa.

Cố Trường Thanh đích thân đưa Kỳ Vũ Thu đến cổng Ngự Hà Loan. Thấy Kỳ Vũ Thu sống ở nơi tấc đất tấc vàng này, ông ấy cũng không hề ngạc nhiên, mà còn thầm nghĩ: Quả nhiên làm ngôi sao chỉ là sở thích của cậu Kỳ thôi, sống ở nơi này, còn thèm mấy đồng tiền cát

-xê kia sao?

Kỳ Vũ Thu bày tỏ: Thật ra cậu đây rất thèm số tiền đó nha...

Sau khi xuống xe, Cố Trường Thanh cười nói: "Hôm nay đã quá muộn, tôi không làm phiền cậu và vợ nữa."

Nói rồi, ông ấy đưa cho cậu một phong bao lì xì: "Cậu thích đóng phim, tôi lại vừa hay có một người bạn lâu năm có con trai mở một công ty nhỏ, tôi sẽ về dặn dò ông ấy một tiếng, có dự án tốt nào nhất định sẽ giúp cậu để mắt."

Sau khi người đi, Kỳ Vũ Thu cầm phong bao với vẻ mặt phức tạp. Cậu thực ra muốn từ chối, chuyện đóng phim gì đó, cậu thật sự không giỏi chút nào!

Cậu mở phong bao ra, thấy ngoài một tờ séc còn có cả miếng ngọc cổ hình rồng kia. Tờ séc là ba triệu, còn miếng ngọc cổ này ngày trước Cố Trường Thanh đã mua với giá năm triệu.

Tính ra, cậu ra ngoài một ngày đã kiếm được tám triệu.

Kỳ Vũ Thu bình thản, tiền bạc mà, giờ trong mắt cậu, nó chỉ là một dãy số vô nghĩa thôi.

Dù sao thì, ba triệu này chẳng liên quan gì đến cậu, tất cả đều phải mang đi trả nợ.

Lưu Hạo tận tụy chờ sẵn ở cổng khu chung cư, thấy Kỳ Vũ Thu liền đi đến đón, đưa người đến tận cửa sân rồi mới rời đi.

Cậu gõ cửa, người ra mở cửa không phải là Mẫn Dục, mà là một ông lão tóc hoa râm, chải chuốt gọn gàng.

Ông lão vừa nhìn thấy cậu, liền gượng gạo nở một nụ cười không tự nhiên: "Mợ chủ về rồi ạ?"

Kỳ Vũ Thu: ???

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!