Chương 8: (Vô Đề)

Bóng đêm bao trùm.

Trong căn phòng phía Tây, hai người chiếm giữ hai góc đối diện nhau: một người ngồi trên sofa hướng Đông, còn người kia ngồi trên chiếc ghế tựa lưng hướng Tây.

Ánh mắt Tống Ải lướt loạn xạ khắp nơi, chỉ duy nhất không dám nhìn về phía người đối diện.

Mọi chuyện xảy ra đêm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu. Dù tình một đêm giữa những người trưởng thành là chuyện thường, và cả hai đã ngầm hiểu không nhắc lại, có lẽ không lâu sau chuyện này sẽ tự nhiên tan vào gió.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tối nay cậu có thể chấp nhận ở chung phòng với Lục Đình Vân! Cảm giác ngượng ngùng này đủ để cậu tạo ra một lâu đài ảo tưởng rồi đấy!!

Tống Ải chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại không thể.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là quản gia vừa dẫn họ đến đây. Vừa đi "tuần đêm" về, thấy căn phòng còn sáng đèn, ông liền hỏi: "Hai người còn chưa ngủ sao? Đã gần 11 giờ rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."

Lục Đình Vân lún sâu vào chiếc ghế sofa, sau một lúc lâu mới đáp: "chúng tôi ngủ ngay đây."

Nghe vậy, Tống Ải giật giật khóe miệng.

Hắn đồng ý thật dứt khoát. Hai người họ, chỉ có một chiếc giường, ngủ thế nào đây? Ngủ chung sao? Hay là lại...

Xì xì.

Dù không muốn, Tống Ải vẫn không kìm được mà nhớ lại hình ảnh đêm qua...

Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi.

Ban nãy ở nhà ăn có điều hòa, ngoài trời có gió đêm, mấy vết muỗi cắn vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng giờ nóng lên, lại thấy toàn thân ngứa ngáy, đặc biệt là bắp chân.

Tống Ải không nhịn được đưa tay gãi, nhưng gãi qua lớp quần thì không hề đã ngứa.

Lục Đình Vân nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Sao vậy?"

"Ngứa."

... Có chút không ổn.

Tống Ải không biết nghĩ đến điều gì mà gương mặt đỏ ửng, người đã ngại thì sẽ luống cuống, cậu lầm bầm: "Con muỗi ch//ết tiệt! Nhà anh không thuê người diệt muỗi sao? Vườn này muỗi nhiều đến mức hút khô máu tôi mất."

"Việc diệt muỗi thường là do người làm vườn phụ trách, nghe quản gia nói người đó hôm qua xin nghỉ về quê đột xuất, nên hôm nay lại xuất hiện thêm một ít."

Nói rồi, Lục Đình Vân đứng dậy.

Tống Ải giật mình, "Anh làm gì?!"

Lục Đình Vân nhìn xuống, bình tĩnh nói: "Đi tìm quản gia lấy chút thuốc mỡ, ông ấy chắc chưa đi xa."

Tống Ải ngượng ngùng cúi đầu, "À, à, anh đi đi."

Cánh cửa vừa mở ra rồi đóng lại, Lục Đình Vân đã đi ra ngoài.

bà nội nói căn phòng này rộng nhất, nhưng thực tế đối với Tống Ải vẫn quá nhỏ, đặc biệt khi ở cùng Lục Đình Vân, 500 mét vuông cũng không đủ.

Giờ hắn đã ra ngoài, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác người cũng thả lỏng hẳn.

Suốt buổi tối đều có người nhà họ Lục ở đó, Tống Ải không tiện xem điện thoại. Bây giờ không có ai, vừa hay có thể đọc tin nhắn.

WeChat cần phải làm mới dữ liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!