Khách mời đã về hết, biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Lục Đình Vân và Tống Ải.
Nói một cách dân dã, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người.
Nhưng có một người đã say, và người đó không phải Tống Ải.
Vì Lục Đình Vân ngăn cản, Tống Ải không uống một giọt rượu nào.
Kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của cậu không tốt lắm, tuy không có bệnh tật gì lớn, nhưng thói quen ăn uống không điều độ quanh năm suốt tháng, cơ thể dù có trẻ đến mấy cũng không chịu nổi. Vì thế, từ sau lần đó, bất cứ thứ gì cậu muốn cho vào miệng đều bị Lục Đình Vân kiểm soát nghiêm ngặt.
Tuy nhiên, các vị khách quá nhiệt tình, đặc biệt là Hứa Văn, người vào sau cùng, cứ khăng khăng phải mời họ uống hai ly. Hai người không thể từ chối, Lục Đình Vân đành nhận lấy một ly.
Có ly đầu tiên sẽ có ly thứ hai.
Sau đó, các khách mời khác cũng lần lượt đến mời rượu. Trớ trêu thay, tửu lượng của Lục Đình Vân lại ở mức bình thường, ít nhất là không bằng Tống Ải, nên dĩ nhiên hắn đã say mèm.
Tống Ải khó khăn lắm mới đưa được hắn về phòng ngủ chính, ném lên giường, thở hồng hộc nói: "Lục Đình Vân ch//ết tiệt, sao mà nặng thế không biết?"
Cậu ngồi bên mép giường nghỉ một lát, chuẩn bị đứng dậy xuống lầu rót cốc nước, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, cổ tay đã bị một bàn tay giữ lại.
Trọng tâm cơ thể nghiêng về phía sau.
Giây tiếp theo, cậu ngã xuống bên cạnh Lục Đình Vân.
Không biết có phải vì uống rượu không, cả người Lục Đình Vân dường như đều tỏa ra hơi nóng.
Cộng thêm mùi rượu, Tống Ải bị xông đến choáng váng.
Cậu chống tay cố gắng ngồi dậy, còn chưa kịp dùng sức, đùi đã bị người kia đè lại.
Ngay sau đó, Lục Đình Vân đè tới như một ngọn núi lớn, hoàn toàn ôm chặt cậu vào lòng, khiến cậu không còn sức kháng cự.
Tuy nhiên, Tống Ải cũng không muốn phản kháng, chỉ cảm thấy Lục Đình Vân nằm như vậy dễ bị nôn.
Để đề phòng, cậu vẫn đẩy cánh tay người đàn ông.
"Lục Đình Vân, tỉnh lại đi, lát nữa đừng có nôn ra người em."
Người đàn ông không những không nghe mà còn ôm càng lúc càng chặt, miệng lẩm bẩm: "Không phải, không phải Lục Đình Vân."
Hơi thở nóng hổi của hắn gần như toàn bộ lọt vào cổ áo cậu, khiến vai Tống Ải cứ co lại vì nhột.
Để chuyển hướng sự chú ý, cậu hỏi lại: "Cái gì mà không phải Lục Đình Vân? Anh uống rượu đến ngốc rồi à?"
Người đàn ông vùi đầu vào vai cổ cậu, giọng trầm thấp trả lời—
"Là chồng đây."
"Bảo bối, em phải đổi cách xưng hô rồi, bây giờ em phải gọi anh là chồng."
Chồng...
Tống Ải không nói gì, nhưng tai đã đỏ bừng.
Ch//ết tiệt.
Sao Lục Đình Vân sau khi say lại d/âm đãng thế??
Nếu là bình thường, Tống Ải không muốn gọi, Lục Đình Vân cũng sẽ không ép buộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!