Chương 62: Phiên ngoại 3: Hôn lễ

Lục Đình Vân nói sẽ tổ chức hôn lễ, và hắn thực sự làm.

Địa điểm được chọn ngay tại trang viên, vì cả hai đều không thích quá long trọng nên quy mô không lớn.

Hôn lễ sẽ diễn ra sau nửa tháng, hầu hết mọi việc Lục Đình Vân đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hiện tại chỉ còn bước cuối cùng là xác định danh sách khách mời tham dự.

Bên Lục Đình Vân chỉ mời bà nội Lục và vài người bạn. Tống Ải chẳng cần nghĩ ngợi, trực tiếp gửi tin nhắn trong nhóm: [Ngày 18 tôi kết hôn, nhớ tới]

Lý Thượng nhìn thấy tin nhắn, miệng lại há to như quả trứng.

[Lý Thượng: ???]

[Lý Thượng: Đại ca, hôm qua cậu gọi điện cho tôi, không phải nói về nhà ly hôn sao?]

[Tiểu blogger ba trăm vạn fan: Ly rồi kết lại, có vấn đề gì?]

[Lý Thượng: Không vấn đề, không vấn đề gì]

[Lý Thượng: blogger nổi tiếng à, có thể tiết lộ lần này cậu kết hôn với ai không?]

[Tiểu blogger ba trăm vạn fan: Diễn viên cũ]

Lý Thượng mù tịt, lại gửi thêm mấy dấu chấm hỏi.

Lão Vương bên cạnh không thể chịu nổi, trả lời bên dưới: [Tôi chân thành khuyên cậu, sau này bớt uống rượu lại đi, cứ uống nữa là đầu óc cậu sẽ ngu luôn đấy]

[Lý Thượng: ……]

Tống Ải cuộn tròn trên sofa xem tin nhắn. Lục Đình Vân rót cho cậu một cốc nước ấm, cười hỏi: "Xem gì mà vui thế? Em cứ cười mãi."

Tống Air lập tức dằn khóe môi xuống, "Ai vui chứ?"

Lục Đình Vân không phản bác, xoa xoa tóc cậu, nói: "Anh vui. Đặc biệt vui."

Mặt Tống Ải hơi đỏ, bĩu môi nói: "Đừng có đắc ý quá."

Lục Đình Vân giả vờ giọng điệu ủy khuất, "Sắp được kết hôn với người mình yêu rồi, đắc ý một chút cũng không được sao?"

"Không được."

"Được rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh, thở dài nói: "Vậy anh khóc hai tiếng cho em nghe nhé?"

Tống Ải đạp hắn một cái, "Cút đi."

Ai ngờ giây tiếp theo, chân đã bị Lục Đình Vân giữ lấy, rồi đặt xuống dưới lớp quần áo của hắn, còn hỏi: "Sao lòng bàn chân lạnh thế này? Có phải trời lạnh quá không, anh bật máy sưởi nhé?"

Tống Ải lắc đầu, "Không có yếu ớt đến thế."

Nói xong, cậu tiếp tục nhìn vào điện thoại, dường như còn muốn gọi cho ai đó, nhưng nửa ngày vẫn không bấm số.

Lục Đình Vân bóp nhẹ lòng bàn chân cậu, "Sao thế? Những ai sẽ đến, đã liên hệ hết chưa?"

Tống Ải thuận miệng "ừm" một tiếng, nói: "Những người khác thì ổn rồi, em chỉ là... không biết có nên nhắn cho mẹ không."

Hơn hai năm trước, nhờ sự giúp đỡ của Lục Đình Vân, tập đoàn Tống thị đã nhận được một hợp đồng lớn, từ đó vực dậy, tuy chưa thể trở lại thời kỳ huy hoàng nhưng cũng không đến mức đứng trước bờ vực phá sản. Những khoản nợ cũng đã trả hết, hiện tại mẹ Tống chắc đã nhẹ gánh hơn nhiều.

Nhưng kể từ đó, Tống Ải chưa từng gặp lại bà.

Chỉ là hôn lễ là chuyện quan trọng trong đời, không thông báo cho bà, cậu luôn cảm thấy như thiếu đi một điều gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!