Không lâu sau khi Tống Ải rời đi, Lục Đình Vân như thường lệ vào thư phòng.
Tuy xin nghỉ, nhưng việc hôm nay vẫn phải làm, công việc cần hoàn thành không thể chậm trễ, đó là thói quen của hắn.
Nhưng hôm nay có chút bất thường.
Hắn vào thư phòng vào khoảng 11 giờ, mở máy tính. Nửa tiếng sau vẫn chưa thể tập trung vào công việc.
Ban đầu hắn nghĩ là do không ngủ trưa, buồn ngủ là hiện tượng bình thường.
Vì thế hắn quay về phòng ngủ để chợp mắt.
Nhưng cho đến khi chuông báo thức reo, đầu óc hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Hơn nữa, cơ thể dường như càng lúc càng... khô nóng.
Lục Đình Vân chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Hắn xoa thái dương, nằm thẳng một lúc, sau đó quyết định đứng dậy quay lại thư phòng làm việc.
Nếu cứ nằm thế này... hắn sẽ nhớ đến cảnh tượng tối qua, hắn nắm mắt cá chân Tống Ải kéo về phía mình.....
3 giờ chiều.
Lục Đình Vân hoàn thành một số công việc đơn giản một cách hiệu quả. Những việc còn lại tương đối phức tạp, đối với hắn lúc này thực sự không thể đảm đương, đành để lại vào ngày mai giải quyết.
Thời gian còn sớm, Lục Đình Vân quyết định thay đồ, lên phòng gym trên lầu để tiêu hao một chút thể lực.
Quyền anh là môn thể thao hắn thích nhất và giỏi nhất.
Cởi bỏ vest, đeo găng tay, không bị bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài ảnh hưởng, hắn chỉ cần tập trung vào một mục tiêu duy nhất, điên cuồng vung quyền, có thể dùng cách trực tiếp nhất để giải tỏa mọi áp lực.
Một tiếng rưỡi trôi qua.
Mồ hôi chảy ròng ròng, cảm giác sảng khoái tràn ngập.
Sự khô nóng trong cơ thể cuối cùng cũng được xoa dịu.
Khi ra khỏi phòng gym, đường cong cơ bắp trên cánh tay Lục Đình Vân vẫn còn trong trạng thái căng cứng. Mồ hôi dày đặc trên mặt và khắp người, cảm giác bết dính ấy trùng khớp với cảm giác tối qua.
người giúp việc đứng ngoài cửa chu đáo đưa khăn.
Lục Đình Vân nhận lấy, lau qua loa rồi như thường lệ hỏi: "Tống Ải đã về chưa?"
người giúp việc lắc đầu.
Tống Ải và người nhà họ Lục bình thường hầu như không qua lại. Việc cậu không muốn đi cũng là chuyện thường tình.
Lục Đình Vân cụp mắt, không hỏi thêm.
Tắm nước lạnh qua loa, Lục Đình Vân quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm. Hắn có một phòng để quần áo riêng, dùng để cất giữ quần áo cho các dịp khác nhau, tủ quần áo trong phòng ngủ chỉ để một vài bộ vest thường dùng.
Hôm nay đi mừng thọ bà nội, tuy không phải dịp đặc biệt long trọng, nhưng ăn mặc vẫn nên cẩn thận.
Nghĩ vậy, Lục Đình Vân đi về phía phòng thay quần áo.
Đi ngang qua phòng ngủ chính.
Không biết có phải Tống Ải ra ngoài vội quá không, cửa phòng hơi hé. Lục Đình Vân theo bản năng nhìn vào trong. Qua khe cửa, hắn vừa lúc nhìn thấy chiếc giường hơi lộn xộn của Tống Ải. Những nếp nhăn trên ga trải giường tố cáo đêm qua đã diễn ra một đêm hoang đường đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!