Chương 5: (Vô Đề)

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Cái điện thoại thông minh ch//ết tiệt.

Tống Ải vừa thầm chửi vừa giả vờ bình tĩnh nhặt điện thoại lên. Cậu đang thầm cầu nguyện không bị phát hiện thì ngẩng đầu lên, thấy Lục Đình Vân đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt phức tạp.

Tống Ải: "..."

Ép người ta lên giường, hôm sau trở mặt làm như không quen, lại còn nghi thần nghi quỷ đi khám.

Đứng từ góc độ của Lục Đình Vân, chuyện này quả thật có chút vô lễ.

Tống Ải biết mình đuối lý, cụp mắt xuống có chút chột dạ.

Thế nhưng, Lục Đình Vân chỉ nhẹ nhàng nói: "Tuần trước tôi vừa khám tổng quát xong. Trừ nội tiết có chút mất cân bằng, những chỗ khác đều rất sạch sẽ và khỏe mạnh."

Không biết có phải Tống Ải ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy hai chữ "sạch sẽ" trong câu nói này hắn phát âm đặc biệt rõ ràng.

Một lát sau, Lục Đình Vân lại bổ sung: "Nếu em cần, tôi có thể bảo quản gia Ngô gửi một bản báo cáo cho em."

Tống Ải: "..."

Cậu bị chọc đến mức vành tai đỏ bừng, cúi đầu lẳng lặng hủy lịch hẹn khám, mấy miếng mì còn lại ăn thấy nhạt nhẽo.

Mãi mới ăn xong, Tống Ải vừa định đứng dậy chuồn đi thì bị Lục Đình Vân gọi lại.

"Buổi chiều có việc sao?" Hắn buông điện thoại, hỏi.

Tống Ải không muốn nhìn thấy hắn, nên dù không có việc gì cũng biến thành "có".

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Mặc dù hai người mới gặp nhau hơn nửa năm, nhưng Lục Đình Vân vẫn có những nhận định cơ bản về vợ mình.

Ví dụ như...

Khi ánh mắt cậu đảo loạn xạ.... là đang nói dối.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Lục Đình Vân không vạch trần, mà chỉ nói ngắn gọn: "Buổi tối phải đi mừng thọ bà nội, bà hy vọng tôi có thể đưa em đi cùng. Nếu em rảnh, cố gắng về trước 6 giờ, hoặc tôi sẽ sắp xếp tài xế đến đón cũng được."

Người nhà họ Lục đều không quá tử tế, duy chỉ có bà lão kia là còn tốt với hắn.

Tống Ải "ồ" một tiếng, không đồng ý cũng không từ chối.

Sau đó, cậu đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.

Cậu xỏ một đôi giày vải hoa quả màu xanh lá cực kỳ nổi bật, rồi cẩn thận cất đôi dép cá sấu vào tủ giày. Vừa định đẩy cửa, cậu phát hiện một bên dây giày bị lỏng.

Càng bực bội lại càng gặp chuyện phiền phức.

Quá xui xẻo.

Tống Ải lắc lắc sợi dây giày. Nó cứ vắt vẻo lung tung, nhưng không thể thắt lại thành một chiếc nơ xinh xắn như ý cậu muốn.

Tống Ải không còn cách nào khác, đành phải cúi mình trước số phận.

Nhưng cậu lười ngồi xổm, chỉ cúi người 90 độ, duỗi tay ra để buộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!