Chương 49: (Vô Đề)

"A..."

Tống Ải bị hôn đến choáng váng, đầu lưỡi tê dại, trong khi Lục Đình Vân vẫn tiếp tục áp sát. Thấy sắp bị người này dùng đầu gối cạy mở chân, Tống Ải đột nhiên tỉnh táo, đẩy hắn ra.

"Anh điên à... quản gia Ngô sắp về rồi!"

Đầu óc cậu đã bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn còn nóng bừng vì những đụng chạm của Lục Đình Vân. Lục Đình Vân cũng không khá hơn, cả người nóng ran như lửa.

Nghe lời nhắc nhở của cậu, hắn ngước mắt nhìn, thấy quản gia đã đi về phía này. Luyến tiếc rút lưỡi ra, sợi chỉ bạc trong suốt còn vương giữa hai người, như sợi tơ mỏng manh không muốn rời.

"Về nhà đợi anh."

Nói xong, Lục Đình Vân vịn cửa xe đứng thẳng, hai người mới trở lại khoảng cách bình thường. Mặt Tống Ải đã đỏ bừng, lười đáp lại hắn.

quản gia Ngô không biết gì, cầm hai chai nước đi tới, đưa cho Lục Đình Vân.

Lục Đình Vân nhận lấy ngay, dặn dò: "Trên đường lái xe cẩn thận một chút."

quản gia Ngô gật đầu: "Tôi hiểu rồi.."

Tống Ải vẫn chưa hoàn hồn hẳn, nhìn Lục Đình Vân, thấy hắn kẹp chặt hai chai nước bằng một tay, cậu không kìm được thầm nghĩ ngón tay người này thật thon dài...

Cậu hiếm khi lén nhìn người khác, nhưng lần nào cũng bị Lục Đình Vân bắt gặp, lần này cũng không ngoại lệ. Thấy cậu nhìn chằm chằm tay mình, Lục Đình Vân có chút ngứa ngáy trong lòng, và cả ở dưới.

Chờ quản gia Ngô quay về ghế lái, hắn đột nhiên giơ tay còn lại, xoa nhẹ lên đầu Tống Ải. Tóc cậu mềm mại, hơi xoăn, chạm vào rất thoải mái, hoàn toàn khác hẳn với mái tóc ngắn của hắn.

Hắn tự hỏi khi Tống Ải ôm đầu mình có cảm thấy cộm tay không... Lục Đình Vân nghĩ vậy, quyết định tối về sẽ hỏi thử.

Bị hắn xoa hai cái, Tống Ải cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, định hất tay hắn ra, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi một cách bâng quơ: "Lục Đình Vân, hôm nay anh vẫn về muộn như vậy sao?"

Lục Đình Vân nhếch môi, "Em hy vọng anh về sớm hơn à?"

"..." Tống Ải muốn đấm cho hắn một cái vào cái đầu tự luyến đó, nhưng nghĩ đến việc hắn đang bận rộn vì nhà họ Tống, lại thấy áy náy, nên kìm lại, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi em nghe bác bảo vệ nói, nhà xưởng nhận được một đơn hàng lớn, là anh giúp nhà họ Tống có được phải không?"

Lục Đình Vân không hiểu tại sao cậu hỏi những điều này, nhưng vẫn trả lời thật lòng: "Nói đúng ra thì anh chỉ là người giới thiệu, đối phương đồng ý hợp tác với Tống thị, nguyên nhân chính vẫn là Tống thị hiện tại có đủ thực lực để nhận, hơn nữa so với các nhà xưởng khác, giá cả cũng ưu đãi hơn."

Tống Ải mím môi dưới. Cậu biết Lục Đình Vân nói vậy chỉ là khiêm tốn.

Danh tiếng của nhà họ Tống ở thành phố J đã quá tệ, dù có thực lực cũng không có doanh nghiệp lớn nào chủ động đến tìm hợp tác. Nếu không có Lục Đình Vân đứng ra làm cầu nối, nhà họ Tống trong thời gian ngắn không thể nào nhận được một cái gọi là "đơn hàng lớn" như vậy.

Nhưng vì Lục Đình Vân đã quyết định giúp, cậu cũng sẽ không ra vẻ từ chối thay nhà họ Tống. Chỉ là...

"Dạo này mọi người sẽ rất bận rộn, đúng không?"

Nghe vậy, Lục Đình Vân nhìn chằm chằm cậu, như thể đọc được điều gì đó từ trong mắt cậu, gật đầu: "Ừ, sẽ bận hơn trước một chút."

Tống Ải ngẩng đầu, ngữ khí nghiêm túc: "Vậy em có thể giúp gì được không?"

Cậu tự biết khả năng của mình có hạn, cũng không muốn một cuộc sống quá xa hoa. Dù nhà có tiền hay không, cậu đều có thể chấp nhận và sẵn sàng sống bằng chính đôi tay mình. Vì thế, trước đây cậu không can thiệp nhiều vào việc mẹ Tống muốn "làm ăn lớn".

Ban đầu Tống Ải không chấp nhận việc kết hôn, nhưng giờ đây nhà họ Tống đã nhận sự giúp đỡ của nhà họ Lục, thiết bị nhà xưởng cũng đã bắt đầu hoạt động. Cung đã giương thì không có mũi tên quay đầu.

Lục Đình Vân đang tranh thủ cơ hội cho nhà họ Tống, đang tranh thủ cơ hội cho cậu, làm sao cậu có thể đứng ngoài cuộc?

Cảm nhận được sự nghiêm túc từ cậu, Lục Đình Vân hơi ngạc nhiên. Chợt thấy điều đó là hiển nhiên. Người này, ngay cả với Trình Siêu

- người luôn gây khó dễ cho mình, cậu còn có thể ra tay cứu giúp, vậy làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn người khác cứu mình?

Lục Đình Vân cúi đầu im lặng một lát, rồi lắc đầu nói: "Không cần đâu, chuyện này ngay từ đầu anh đã không nghĩ đến việc để em dính vào. Hơn nữa, em không am hiểu chuyện làm ăn, nếu để em giúp, anh e là sẽ tốn công dạy em trước đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!