Ánh mặt trời chói chang, xuân ý dạt dào.
Sau hơn bốn năm, Tống Ải một lần nữa bước vào nơi mà mẹ Tống đã dốc hơn nửa đời tâm huyết để xây dựng.
Nghe nói, tấm biển màu đỏ bên ngoài nhà xưởng được treo lên từ năm cậu mới sinh ra. Đã qua lâu như vậy, kiểu dáng đã vô cùng cũ kỹ. Nếu không phải nhìn thấy bức ảnh Lục Hải Xuyên chụp lén, Tống Ải thực sự không thể tin được tấm biển này vẫn chưa được thay.
Cậu cũng vì thế mà đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn thêm hai lần.
Chú bảo vệ nhận ra cậu, nhưng không chắc chắn, vì thế nửa tin nửa ngờ gọi: "Tiểu thiếu gia?"
Tống Ải quay đầu, nheo mắt nhớ lại.
"Chú Lưu?"
"A — là tôi, cậu còn nhớ tôi à!" Chú Lưu cười đến mức đuôi mắt nhăn lại, đi ra khỏi phòng bảo vệ, thân thiết hỏi thăm: "Lâu rồi không gặp tiểu thiếu gia, không ngờ cậu đã cao như vậy rồi!"
Tống Ải nhớ lần trước cậu đến là lúc còn học cấp ba, chú Lưu nói cậu cao hơn cũng không có gì sai.
"Cậu đến tìm Tống tổng?"
"Vâng. Mẹ tôi có ở đây không?"
"Có!" chú Lưu gật đầu, lấy ra một điếu thuốc đưa qua, giải thích: "Gần đây hình như nhận được một hợp đồng lớn, Tống tổng dạo này ngày nào cũng đến."
Tống Ải lập tức xua tay: "Tôi không hút thuốc."
"Cậu không hút à?" chú Lưu rất ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng những cậu trai như các cậu đều hút thuốc chứ!"
Tống Ải lười biếng đáp: "Đó là ấn tượng rập khuôn của chú thôi."
"Không phải, không phải." chú Lưu giải thích: "Mấy ngày nay có một người đàn ông đẹp trai, cao hơn cậu, tối nào cũng ra ngoài hút thuốc, mỗi lần là ba bốn điếu liền. Nghiện thuốc còn nặng hơn cả tôi nữa!"
Tống Ải hơi giật mình: "Một người đàn ông?"
—— Chắc không phải Lục Đình Vân chứ.
"Đúng vậy." chú Lưu giơ tay chỉ vào bên trong: "Không biết có phải thư ký mới của Tống tổng không… Tóm lại là cả ngày đi theo Tống tổng. Lúc này cũng đang ở trong xưởng đấy!"
… Thật sự là Lục Đình Vân.
Hóa ra Lục Hải Xuyên nói con trai ông ngày nào cũng quay cuồng vì nhà họ Tống, là sự thật.
Tống Ải cụp mi mắt, chào tạm biệt chú Lưu: "Vậy tôi vào trong tìm mẹ trước, lần sau nói chuyện tiếp với chú."
"Được được được."
Ngoài việc nâng cấp thiết bị sản xuất, các bức tường bên trong và bên ngoài nhà xưởng cũng được sơn lại. Nhìn vào, nó cao cấp hơn nhiều so với cái xưởng cũ nát mà Tống Ải vẫn còn trong trí nhớ.
Nhờ có thân phận đặc biệt, cậu thuận lợi đi vào bên trong.
Cậu đứng ở cửa xưởng nghiên cứu và phát triển, liếc mắt một cái đã thấy hai người đứng bên trong.
Những xưởng như thế này thường có yêu cầu phải đeo khẩu trang, găng tay bảo hộ và kính mắt… mẹ Tống ăn mặc như vậy Tống Ải đã quá quen, nhưng một người khác cũng ăn mặc tương tự lại khiến ánh mắt cậu dừng một thoáng.
Vì Lục Đình Vân luôn mặc vest và đi giày da, trước đây khi Tống Ải nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy người này kiêu ngạo, lạnh lùng, và không coi ai ra gì… dường như ai cũng là người dư thừa.
Nhưng hiện tại hắn "trang bị đầy đủ", cảm giác lạnh lùng và xa cách từ bộ quần áo tinh anh đã tan biến.
Người này, trong mắt Tống Ải, dường như dần trở nên thân thiện và đáng yêu hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!