Chương 47: (Vô Đề)

Lục Đình Vân về phòng mình tắm rửa.

Tống Ải một hơi uống hết ly nước rồi mới đi lên lầu. Không biết có phải bị câu nói vừa rồi của hắn trêu chọc không, mãi đến khi lên giường, mặt cậu vẫn còn nóng ran.

Lục Đình Vân tuyệt đối là một con hồ ly tinh.

Cậu bực bội nghĩ.

Vùi đầu vào chăn nằm nửa tiếng, Tống Ải vẫn cảm thấy bứt rứt, trằn trọc không ngủ được. Trong lòng, cậu mắng Lục Đình Vân một trận.

Mãi đến khi có người mở cửa, một vệt ánh sáng ấm áp chiếu vào.

Người đàn ông khẽ hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Như bị ma xui quỷ khiến, Tống Ải nhắm chặt mắt lại.

Lục Đình Vân đi đến bên giường, cúi người quan sát một chút, chú ý thấy lông mi của Tống Ải khẽ run, suýt nữa thì bật cười. Nhưng hắn cố nhịn, không vạch trần mà quay người đóng cửa lại trước.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng, Tống Ải lập tức hối hận vì đã giả vờ ngủ.

Cái này chẳng phải là tạo cơ hội cho Lục Đình Vân trèo lên giường sao?!

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Bởi vì Lục Đình Vân đã vén chăn lên và chui vào.

Một mùi hương hoa sơn trà nồng đậm xộc vào mũi.

Người đàn ông dang tay dài ôm Tống Ải vào lòng, cằm tựa l*n đ*nh đầu cậu. Hơi thở dần ổn định, cơ bắp cũng bắt đầu thả lỏng, có một cảm giác sạc đầy năng lượng quen thuộc.

Chẳng bao lâu sau, Tống Ải không chịu nổi, giọng nói truyền ra từ trong chăn:

"Lục Đình Vân, anh muốn dìm ch//ết tôi sao?!"

Lục Đình Vân cười một tiếng, mới chậm rãi buông cậu ra.

Tống Ải vén chăn lên, hít thở lấy hơi, sau đó tức giận nói: "Mẹ nó, anh cố ý!"

Lục Đình Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cậu, bình thản hỏi: "Em không phải ngủ rồi sao?"

Tống Ải: "…"

Bị người này vạch trần, Tống Ải dứt khoát không nói gì nữa. Cậu chống khuỷu tay lên giường định ngồi dậy, không ngờ còn chưa kịp dùng sức đã bị người đàn ông ôm vào lòng.

"Hôm nay không làm." Giọng Lục Đình Vân nghe có chút mệt mỏi, hắn nói: "Anh chỉ ôm em ngủ, không đi quá giới hạn."

Nghe ba chữ cuối, mặt Tống Ải lại đỏ bừng, vội vàng cố thoát ra nhưng không được.

Sau đó, thấy Lục Đình Vân quả thực không làm gì, cậu cũng không phí sức nữa, chỉ nhe nanh múa vuốt đe dọa: "Nửa đêm dám làm bậy tôi sẽ đá bay anh ra ngoài."

Đối phương cười đáp lại đầy yêu chiều: "Được."

Tống Ải lúc này mới không giãy giụa nữa, xoay người để mặc hắn ôm từ phía sau.

Buổi tối vừa có một trận mưa, ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Ôm một chiếc lò sưởi như vậy để ngủ… kỳ thật rất thoải mái.

Một đêm trôi qua thật yên bình.

Họ thế mà chỉ ngủ thật!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!