Chỉ một giây, Tống Ải liền có cảm giác tê dại, lập tức rụt đầu ngón tay lại.
"Anh…"
Cậu không nói nên lời, bởi vì đầu lưỡi người đàn ông vẫn đang quấn quýt trong miệng cậu.
Dần dần, theo động tác của Lục Đình Vân, cơ thể cậu cũng bắt đầu mềm nhũn, giống như một hồ nước đã cạn khô bỗng được tưới lại, hưng phấn không thể kìm nén.
Sau vài lần kinh nghiệm, Lục Đình Vân càng rõ điểm mẫn cảm của Tống Ải, chỉ trong chốc lát đã khiến cậu chìm đắm.
Hai người ôm hôn cuồng nhiệt, dần dần đi sâu hơn.
Nhân lúc lấy hơi, Tống Ải cuối cùng cũng có sức lực đẩy hắn ra xa một chút, vừa th* d*c vừa chất vấn: "Sao anh lại leo lên giường tôi?!"
Giọng Lục Đình Vân khàn đặc: "Muốn ngủ cùng em."
Sau đó lại hôn lên, một tay siết chặt eo cậu, một tay nâng chân cậu lên. Tống Ải không chống cự được, chẳng bao lâu liền buông xuôi.
…
Một giờ sau, Lục Đình Vân ôm vai Tống Ải hôn hai cái.
Toàn thân Tống Ải mềm oặt, hoàn toàn không có sức lực để ngăn cản.
"Về lúc nào?" Lục Đình Vân hỏi.
"Không xem giờ, chắc khoảng hơn 7 giờ tối."
"Muộn vậy sao?"
"Thế này còn muộn?"
Đôi mắt của Lục Đình Vân nhìn chằm chằm cậu, "Lễ tang không phải kết thúc vào buổi trưa sao?"
"Chuyện này anh cũng biết?" Tống Ải ngạc nhiên một giây, rồi dùng giọng lười biếng giải thích: "Đi cùng Lão Vương dọn dẹp di vật của mẹ cậu ấy. Mà nói mới nhớ… hôm nay tôi cũng mới biết, hóa ra có một số người đến chia buồn còn mang theo một vài vật cũ của người đã khuất cho người thân của họ."
Lục Đình Vân không biết nhớ đến điều gì, trầm mặc một lát, lại hôn hôn cánh tay cậu, đáp lại một tiếng "ừm".
Hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiếng thở nhẹ dần trở nên rõ ràng. Tống Ải biết người bên gối vẫn chưa ngủ.
Cậu như bị ma xui quỷ khiến, gọi một tiếng, "Lục Đình Vân."
Đối phương quả nhiên đáp lại.
Có lẽ vì liên tưởng đến việc mẹ của Lục Đình Vân cũng đã mất, Tống Ải nhớ lần đầu tiên ngủ trong phòng hắn, nhìn thấy bức ảnh bị úp xuống.
Cậu không thấy nội dung bức ảnh.
Nhưng mơ hồ cảm thấy hẳn là người phụ nữ.
Tống Ải kỳ thật có chút tò mò, bởi vì người nhà họ Lục chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cậu.
Theo lý mà nói, người nhà họ Lục coi trọng Lục Đình Vân như vậy, thì cũng không đến mức bỏ qua, thậm chí không đề cập đến mẹ hắn.
Nhưng có nên hỏi không?
Tống Ải có chút do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!