Chương 45: (Vô Đề)

Hoàn tất mọi thủ tục, ngày hôm sau chính là ngày an táng.

Trên trời rơi những hạt mưa nhỏ lất phất, dày đặc, giống như kim chỉ thêu áo cho người đi lang thang. Vài bóng dáng màu đen bung dù đứng trước mộ, không hẹn mà cùng giữ im lặng.

Vương Thụy Cảnh khóc đến đau lòng, đôi vai run rẩy rõ ràng.

Đứng bên cạnh, Tống Ải cũng không dễ chịu gì hơn, mí mắt luôn cụp xuống, không nói một lời.

Khoảng hai giờ sau, lễ tang kết thúc, khách khứa dần tản đi. Đúng lúc này, Tống Ải nghe thấy tiếng giày cao gót.

Âm thanh này rất quen thuộc.

Cậu nghiêng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt của mẹ mình.

Tống Hoài Uyển trang điểm đậm, nhưng thần thái lại vô cùng mệt mỏi.

Nghe bà nói "Cũng là người không có phúc khí," Tống Ải mới giật mình nhớ ra, trước đây hai người họ từng có qua lại.

Chẳng qua, mẹ Tống không tán thành việc mẹ của Vương Thụy Cảnh làm bà nội trợ toàn thời gian, nên hai người dần ít lui tới.

Thấy bà không mang dù, Tống Ải cầm chiếc dù tiến lại gần hai bước, hơi nghiêng mặt dù, đảm bảo bà sẽ không bị dính mưa.

Tống Hoài Uyển ngẩng đầu, trong lòng dâng lên một tia ấm áp mờ nhạt.

Nhưng rất nhanh sau đó, bà hỏi chuyện chính: "Nghe người nhà họ Lục nói, con đã hai ngày không về nhà?"

Tống Ải "chậc" một tiếng, bất lực nói: "Lục Hải Xuyên nói với mẹ? Lão già ch//ết tiệt này thế mà còn đi mách lẻo."

"Ừ." Người phụ nữ không mắng cậu thiếu kính trọng với người lớn, chỉ nhắc nhở: "Vài ngày nữa con vẫn phải về nhà họ Lục, chuẩn bị tinh thần mà đối phó đi."

Tống Ải cụp mắt xuống, không đáp lời.

"À phải rồi," Tống Hoài Uyển lại nhớ ra một chuyện, "Con có phải đã nói gì đó với Lục Đình Vân không?"

Tống Ải nhíu mày hỏi lại: "Nói gì là nói gì?"

Tống Hoài Uyển quay đầu nhìn qua. Bà biết con trai mình như thế nào, tuy bản tính ham chơi, nhưng không giỏi nói dối. Hễ nói dối là dễ đỏ mặt.

Trước mắt, mặt cậu trắng bệch như một khối ngọc.

Xem ra quả thật không biết…

"Không có gì." Bà lắc đầu, không muốn nói thêm.

Tống Ải cảm thấy khó hiểu, lười biếng nói: "Mẹ lúc nào cũng thế."

Người phụ nữ nhướng mày, "Thế nào?"

Tống Ải cũng học theo bà tỏ vẻ thần bí: "Không có gì."

Tống Hoài Uyển: "…"

Lúc này, Vương Thụy Cảnh đã ổn định lại cảm xúc, được Lý Thượng dìu đỡ đi tới. Mặc dù hốc mắt sưng đỏ, nhưng cậu ta đã cố nén được nước mắt.

Thấy Tống Hoài Uyển, cậu ta cúi người: "Chào dì Tống."

"Ừ." Tống Hoài Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lại giơ tay phủi những hạt mưa trên vai cậu ta, an ủi: "Đứa trẻ đáng thương, dì biết con đau lòng, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vì quá đau buồn mà đổ bệnh, nếu không người dưới suối vàng cũng sẽ đau lòng."

Nghe những lời này, hốc mắt Vương Thụy Cảnh lại ướt thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!