Chiếc vòng tay này đã đeo được hơn nửa năm. Đột nhiên bị tháo xuống, thứ không thích ứng hơn cả cổ tay Tống Ải chính là đại não của cậu.
Cậu như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Sau đó, cậu vô thức nhớ lại nguồn gốc của chiếc vòng tay này.
Vào những ngày đầu của cuộc hôn nhân, Lục Hải Xuyên đã lén đưa cho cậu chiếc vòng này, và nói cho cậu biết rằng, trước khi Tống gia trả lại 80% số vốn đầu tư, cậu phải ở lại Lục gia mỗi ngày. Cho dù có việc cần tạm thời rời đi, cậu cũng phải quay về ngay trong đêm đó.
Một khi chiếc vòng tay định vị này thiếu bất kỳ một ngày ghi chép nào, hoặc vòng tay gặp vấn đề mà cậu không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, Lục gia sẽ lập tức rút lại toàn bộ vốn đầu tư, và kiện Tống gia đến phá sản.
Tống Ải, người ban đầu còn không có cảm xúc thật với cuộc hôn nhân này, ngay khoảnh khắc nhận lấy chiếc vòng tay, mới hiểu ra rằng mình thật sự đã rơi vào một hoàn cảnh ngột ngạt.
Ban đầu, cậu thậm chí không dám ra khỏi nhà.
Khi mới chuyển đến Lục gia, cậu chỉ co ro trong phòng chơi game suốt một tuần không biết ngày đêm. Cho đến một ngày, tầm mắt cậu lướt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt suýt bị ánh mặt trời làm cho chói mắt. Lúc đó cậu mới giật mình nhận ra đã bao lâu rồi mình không được hít thở không khí trong lành.
Vừa lúc đó, điện thoại reo. Lý Thượng nói lâu rồi không tụ họp, hỏi có thể đón cậu ra ngoài chơi không, cậu mới do dự đồng ý.
Từ đó về sau, dù đi đến đâu, Tống Ải đều cố gắng quay về trước rạng sáng ngày hôm sau.
Cuộc sống như vậy không tệ, cũng không thể nói là khó khăn, chỉ là thiếu tự do.
So với sự ràng buộc về thể xác, thì sự g//iam cầm về tinh thần còn đáng sợ hơn.
Chí tiến thủ của một người trẻ tuổi bị mài mòn, hoài bão của một thanh niên bị cuộc hôn nhân tiêu diệt. Ngay cả Lý Thượng cũng thường nói cậu đã biến thành một chú mèo lười biếng. Vẫn xinh đẹp, nhưng không còn sức sống.
Tống Ải không thể phán đoán được sau khi tháo chiếc vòng tay này, liệu cậu có trở nên vui vẻ và tự do hơn không.
Nhưng ít nhất lúc này, thể xác và tinh thần cậu vô cùng thư thái.
"Cha anh đồng ý rồi?" Dù khóe môi hơi cong lên, Tống Ải vẫn cẩn thận hỏi.
"Không có." Lục Đình Vân không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn cậu thất vọng, nên bổ sung: "Cha anh không đồng ý cũng không sao, em không cần đeo nữa."
Khóe môi Tống Ải vừa nhếch lên lại xụ xuống.
"Cha anh không đồng ý thì nói cái khỉ gì."
Cậu nhếch môi, nhưng cũng không đeo lại chiếc vòng tay.
Dù không biết Lục Đình Vân có năng lực lớn đến đâu, nhưng người này cũng không dễ hứa hẹn. Nếu hắn đã nói không cần đeo, thì Tống Ải cũng đỡ phải tự gây rắc rối cho mình.
Mẹ Vương Thụy Cảnh là một bà nội trợ điển hình, nên vòng giao thiệp rất nhỏ. Những người đến viếng, phần lớn đều là những người có quan hệ làm ăn với Vương gia.
Sau khi thắp hương, họ sẽ lập tức đi tìm cha Vương.
Tuy nhiên, Vương Thụy Cảnh không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện đó.
Vừa nãy khi quay lại nhà tang lễ, cậu ta tình cờ nhìn thấy Tống Ải và Lục Đình Vân. Cậu ta nhận ra cử chỉ của họ thân mật hơn, nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn so với ở Hải Thành.
Vương Thụy Cảnh một mặt đau buồn vì mẹ qua đời, một mặt lại không nhịn được lo lắng.
Rốt cuộc họ đã tiến triển đến mức nào rồi...
Lúc chiều.
Tống Ải đến ngồi quỳ cùng Vương Thụy Cảnh.
Nhìn chàng trai trẻ thành kính quỳ xuống, rồi cúi người bái ba lạy. Vương Thụy Cảnh mới vô tình hỏi: "Vừa nãy Lý Thượng nói trạng thái của cậu không tốt lắm, giờ thế nào rồi? Vẫn mệt à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!