Chương 43: (Vô Đề)

Lúc này, liệu có thích hợp không?!

Tống Ải vỗ vào mặt hắn, sau đó đẩy hắn ra. Đối phương có lẽ cũng hiểu không nên tiếp tục đùa giỡn, nên không ngăn cản.

Để đề phòng người này lại túm lấy mình không cho đi, Tống Ải lập tức chạy ra khỏi thang máy.

Lục Đình Vân đứng yên bên trong, chỉ hơi gật đầu về phía cậu, nói: "Đợi anh làm xong việc sẽ đến tìm em."

Lời nói này rất giống "Đợi tan học anh sẽ đến đón em".

Tống Ải cảm thấy mình có chút ảo tưởng đang ở nhà trẻ đợi phụ huynh đến đón.

Nhưng cậu sẽ không ngoan ngoãn gật đầu như học sinh tiểu học. Cậu chỉ hối thúc: "Mau đi đi."

"Được." Lục Đình Vân đồng ý, nhưng không đưa tay ấn nút đóng cửa. Hắn vẫn đứng yên nhìn chằm chằm Tống Ải, cho đến khi cửa thang máy từ từ khép lại.

Tống Ải cảm thấy bị nhìn chằm chằm như vậy rất kỳ lạ. Nhưng nhớ lại lời Lục Đình Vân nói về việc không có cảm giác an toàn, để chứng minh mình không phải tra nam, cậu vẫn đứng im như một khúc gỗ, mặc cho hắn nhìn, cho đến khi cửa đóng hoàn toàn.

Nhưng không hiểu vì sao.

Rõ ràng vừa nãy còn hối thúc hắn đi, nhưng khi hắn hoàn toàn biến mất, Tống Ải nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa thang máy, sắc mặt dường như có chút cô đơn.

Khi nhìn bạn bè yêu đương, họ rời nhau một giây cũng khó mà tách ra được. Họ gọi đó là chứng lo âu xa cách. Trước đây cậu đã từng khinh thường điều này.

Giờ thì cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Cậu mẹ nó sẽ không mắc chứng lo âu xa cách đấy chứ??

Tống Ải suýt chút nữa bị ý nghĩ này làm cho ngẩn người, vội vàng lau mặt, quay đầu trở lại.

Lo lắng Vương Thụy Cảnh ở một mình sẽ nghĩ quẩn, Tống Ải và Lý Thượng hạ quyết tâm sẽ không đi đâu, ít nhất phải giúp cậu ta lo xong hậu sự đã.

Lý Thượng thì tiện hơn, chỉ cần gọi điện về nhà thông báo một tiếng là xong.

Tống Ải phải hỏi ý kiến người nhà họ Lục trước.

Lúc này cậu mới đột nhiên nhớ ra, mình hình như không có thông tin liên lạc của Lục Đình Vân, điện thoại, WeChat, email, thậm chí cả số QQ cũng không có!

... Yêu đương kiểu này thật đấy à?

Không còn cách nào, Tống Ải đành gọi điện cho Quản gia Ngô, nhờ ông chuyển lời.

Dù sao cậu cũng ở thành phố J, không đi đâu cả. Một hai buổi tối không về chắc... cũng không sao đâu?

Cậu nghĩ vậy, nhưng có người lại không nghĩ thế—

Phát hiện Tống Ải đã hai ngày không về, Lục Hải Xuyên trực tiếp đến tận nơi.

Lục Đình Vân vừa xử lý xong việc ở công ty, định về nhà tắm rửa rồi đi tìm cậu. Không ngờ, vừa vào cửa đã nghe Quản gia Ngô nói Lục Hải Xuyên đến.

Lục Đình Vân rất hiểu tính của cha mình, cũng đoán được sớm muộn gì ông cũng sẽ đến. Hắn trầm mặt một lúc, sau đó chỉ nói: "Chú cho người tiếp đãi trước, tôi sẽ đến sau."

Khoảng nửa giờ sau, Lục Đình Vân đẩy cửa thư phòng.

Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ sát đất, khoanh tay đứng. Khi quay đầu lại, mày vẫn nhíu chặt.

"Sao giờ mới đến?"

"Cha dạy, gặp mặt trưởng bối trước tiên nên rửa mặt chỉnh quần áo, mới là lễ nghi chu toàn. Con trai vừa từ công ty về, người không sạch sẽ, nên đi tắm và thay quần áo trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!