Họ ghé sát vào nhau, đến mức hơi thở nóng ấm của Lục Đình Vân phả vào tận sâu trong cổ áo của Tống Ải.
Khiến cậu cảm thấy nhồn nhột.
Và điều Lục Đình Vân nói lại là muốn hôn cậu.
Tai Tống Ải lập tức đỏ bừng.
May mà lúc này trời đã tối, có tóc che đi nên không ai thấy.
Thấy cậu không đáp lời, Lục Đình Vân dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy cậu, như để truy vấn.
Xung quanh liên tục có người đi qua. Tống Ải căng thẳng lùi lại một bước, nhưng nhanh chóng bị cánh tay của Lục Đình Vân kéo lại.
Cơ thể hắn không biết từ lúc nào đã trở nên nóng bỏng, nóng đến mức xuyên qua lớp vải vóc cũng cảm thấy bỏng tay.
Da đầu Tống Ải hơi tê dại.
"Mẹ nó... muốn hôn thì cũng không thể ở chỗ này chứ!"
Nghe lời đó, Lục Đình Vân khẽ cười, đề nghị: "Vậy chúng ta đến dưới gốc cây kia đi, chỗ đó ít người."
Tống Ải nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy một hàng cây dừa cách đó không xa. Lát nữa bắn pháo hoa, chỗ đó phần lớn sẽ bị chắn tầm nhìn, ít người cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa có cây che chắn, đêm tối gió lớn, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra họ hôn nhau ở đó...
Khoan đã!
Tống Ải đột nhiên bừng tỉnh.
Sao cậu lại bắt đầu tính toán chuyện này rồi?!
Lúc này, một bàn tay của Lục Đình Vân đã trượt xuống cánh tay cậu, các ngón tay tách ra rồi đan vào lòng bàn tay cậu.
Bàn tay của người này cũng quá nóng.
"Đi không?" Lục Đình Vân hỏi.
Tống Ải cảm giác giọng hắn hơi khàn, suýt chút nữa nghe thành "làm không".
Thấy cậu vẫn im lặng, Lục Đình Vân coi như cậu đã đồng ý. Hắn nắm tay cậu, đi về phía ngược hoàn toàn với hướng của Lý Thượng và những người khác.
Họ đi ngược dòng người đến một góc bãi biển.
Phía bên kia, Vương Thụy Cảnh và Lý Thượng vẫn đang cố gắng tìm kiếm họ.
Lý Thượng cứ xoay 360 độ mà nhìn, "… Ma ám hả, vừa nãy còn ở đó mà? Sao chớp mắt cái đã biến mất tăm rồi!"
Vương Thụy Cảnh vẫn im lặng, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Thật ra lúc nãy cậu ta đã nhìn thấy hai người vai kề vai, khoảng cách gần đến mức khó tin. Nhưng cậu ta cảm thấy đau đớn, nên đã nhắm mắt lại.
Chỉ vì sự chần chừ trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã không thể tìm thấy họ nữa.
Lục Đình Vân dẫn Tống Ải đi đến sau cây dừa.
Có thân cây che chắn, không có mấy ai chú ý đến.
Nghe tiếng thở dồn dập của Lục Đình Vân, Tống Ải không hiểu sao lại thấy căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!