Chương 40: (Vô Đề)

Tống Ải cuối cùng vẫn đưa Lục Đình Vân xuống dưới.

Lý Thượng vẫn há hốc mồm kinh ngạc nhìn họ. Ánh mắt Vương Thụy Cảnh cũng đảo qua đảo lại giữa hai người.

Tống Ải mặt đơ ra, không biết giải thích thế nào. Lục Đình Vân thì tỏ ra thoải mái, thậm chí còn hối thúc: "Không phải nói muốn đi phố cổ chơi sao? Giờ đi luôn nhé?"

Lý Thượng lắp bắp định nói gì đó rồi lại thôi.

Vương Thụy Cảnh bình tĩnh hơn một chút, tiếp lời: "Chúng tôi đang đợi xe, khu này gọi xe hơi khó."

"Gọi xe à?" Lục Đình Vân nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu. Hắn quay đầu nhìn sang đại sảnh. Trợ lý Trương không biết từ đâu xuất hiện, đang tiến về phía họ.

"Lục tổng, hai chiếc xe thể thao đã đậu sẵn ở bên ngoài."

Lục Đình Vân "ừm" một tiếng, nhận lấy chìa khóa, tiện tay ném một chiếc cho Lý Thượng. Lý Thượng còn chưa kịp phản ứng, tay đã vội vàng chụp lấy.

Tống Ải ngẩn người, "Xe thể thao?"

Lục Đình Vân nhét chiếc chìa khóa nạm kim cương còn lại vào tay cậu và nói: "Ừm. Em không thích xe thể thao sao? Lái xe đi chơi sẽ tiện hơn."

Tống Ải bừng tỉnh, nhìn sang Lý Thượng.

Hai mươi phút sau, tiếng động cơ vang lên. Hai chiếc xe thể thao với đường nét mềm mại, kiểu dáng độc đáo lần lượt lướt đi.

Hải Thành là một địa điểm du lịch, nhưng lúc này không phải mùa cao điểm. Hơn nữa, những tòa nhà ven biển và mật độ người không quá đông nên việc lái xe khá thoải mái.

Dưới ánh nắng mặt trời, đón làn gió biển, nghe nhạc và lướt trên con đường rộng rãi, Tống Ải cảm nhận được một sự tự do và vui vẻ chưa từng có. Nụ cười trên môi cậu cứ thế rạng rỡ.

Lục Đình Vân luôn dõi theo cậu, dần dần có chút thất thần.

Trạng thái của Tống Ải lúc này như tỏa ra ánh sáng, thật lấp lánh, thật đẹp. So với khi ở Lục gia, cậu hoàn toàn như một người khác. Điều này khiến Lục Đình Vân nhớ đến lần thứ hai cậu say rượu. Cậu đã nói mình là một con cá khao khát tự do, không thể lên bờ, một khi lên bờ sẽ ch//ết khô.

Khi đó, Lục Đình Vân không hiểu, thậm chí còn thấy cách so sánh này thật kỳ lạ.

Nhưng giờ nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy nó vô cùng đúng.

Lục Đình Vân cụp mắt, lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót. Hóa ra trong suốt nửa năm qua, cậu vẫn luôn ở trên bờ.

Khu phố cổ thực chất là một khu chợ sầm uất.

Từ xa nhìn lại đã cảm nhận được dòng người đông đúc.

Tống Ải và Lý Thượng đỗ xe ở gần đó. Bốn người lần lượt xuống xe, hòa vào đám đông.

Thời tiết trông có vẻ nóng nhưng thực tế nhờ gió biển nên khá mát mẻ.

Người tuy đông nhưng khi đi vào thì lại thấy dễ chịu.

Lý Thượng rất thích những nơi náo nhiệt. Đặc biệt là khi đi dạo phố, cậu ta trở nên hưng phấn, tò mò về mọi thứ và muốn ghé thăm từng quầy hàng một.

Tống Ải không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng cũng vui vẻ phối hợp. Cậu có chút lo lắng Lục Đình Vân sẽ không quen. Dù sao, hắn cũng hiếm khi "hạ phàm" như thế này.

Tống Ải đang suy nghĩ có nên hỏi hắn không thì bỗng lòng bàn tay cảm thấy ngứa ngáy.

Cậu cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là do tay Lục Đình Vân đang gãi nhẹ.

Tống Ải ngước mắt nhìn hai người phía trước, đảm bảo họ không quay lại, rồi khẽ hỏi: "Anh gãi tay em làm gì?"

Lục Đình Vân cụp mắt nhìn cậu và đáp: "Muốn nắm tay em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!