Chương 39: (Vô Đề)

Hô hấp của Tống Ải rối loạn ngay khoảnh khắc nhìn thấy người trước mắt.

Thật ra trước khi ngủ, cậu đã từng nghĩ đến việc Lục Đình Vân có thể nửa đêm trèo lên giường hay không, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này.

Nhưng không hiểu vì sao, khi phát hiện Lục Đình Vân thật sự đã trèo lên, cậu quen thuộc một cách kỳ lạ với việc đó...

Nghe thấy lời nói trầm thấp của Lục Đình Vân, Tống Ải ngẩn người, im lặng nhìn vào mắt đối phương, chỉ cảm thấy bên trong đó có thêm một vài cảm xúc mà cậu không thể nào đọc được.

Cậu nhớ lại những lời Lục Đình Vân đã nói ban ngày.

Một đoạn dài lê thê, quá nhiều nội dung khiến cậu không nhớ hết, chỉ nhớ mang máng có một câu về "thích về mặt sinh lý".

Chẳng lẽ Lục Đình Vân thật sự... thích cậu sao?

"Anh..." Cổ họng Tống Ải bỗng dưng khô khốc, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng lại bị cánh tay Lục Đình Vân giam chặt.

Ngoài cửa sổ, mưa lớn vẫn xối lên kính, sấm chớp rọi lên khuôn mặt góc cạnh của Lục Đình Vân, đổ xuống những mảng bóng tối lúc sáng lúc tối, khiến hắn trông có chút u ám.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi của đối phương.

"Tống Ải." Lục Đình Vân đột nhiên gọi tên cậu, giọng nói trầm hơn vừa rồi, thậm chí còn mang theo một chút khàn khàn và ai oán, "Chúng ta cứ thế này không phải là cách, em thật sự không định cho tôi một danh phận rõ ràng sao?"

Danh phận rõ ràng?

Tống Ải mơ hồ nhìn mình phản chiếu trên trần nhà.

Cậu không biết, cũng không chắc chắn.

Cậu không dứt khoát như Lục Đình Vân, càng không... nghiện chuyện này như Lục Đình Vân. Cậu cùng lắm, cùng lắm chỉ là không còn bài xích nữa mà thôi.

Đến mức này, đã cần phải cho đối phương một danh phận sao?

Nếu cần... là ai đã quy định?

Điều quan trọng nhất là, nếu thực sự xác định mối quan hệ với Lục Đình Vân, cuộc hôn nhân này của họ sẽ phát triển như thế nào? Chẳng lẽ cậu sẽ mãi mãi không rời khỏi nhà họ Lục sao?

Tống Ải càng nghĩ càng đau đầu.

Lục Đình Vân cũng đã nhìn thấu được sự né tránh và do dự trong mắt cậu.

Một lúc sau, người đàn ông khẽ thở dài một tiếng.

Hắn bất lực nói "Được rồi", sau đó cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này dường như mang theo sự trả thù và trừng phạt, mãnh liệt hơn so với những lần trước.

Tống Ải muốn chống cự, hai tay đặt trước ngực người đàn ông, nhưng rồi lại không nhịn được dần dần bị làm mềm đi bởi xúc cảm và hơi thở quen thuộc.

Lưỡi quấn lấy nhau, sợi chỉ bạc kết nối. Thôi được, Tống Ải không thể không thừa nhận mình cũng có chút nghiện rồi, nhưng chỉ là hôn thôi.

"Ưm..."

Nghe thấy tiếng r*n r* vô thức của cậu, Lục Đình Vân hoàn toàn không thể kiềm chế, rất nhanh đã đưa tay xuống...

Một đôi bàn tay nóng bỏng dán lên, sự cọ xát mang đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, làm cho cơ thể Tống Ải càng thêm mẫn cảm.

Khi bàn tay đó di chuyển lên phía trên, ngón cái cọ qua eo cậu, cậu thậm chí không thể kiểm soát mà phát ra tiếng...

Lục Đình Vân hiển nhiên đã nghe thấy, đột nhiên bật cười, ngữ khí có chút đắc ý, "Em không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể lại rất thành thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!